GIÃ TỪ HẠ UY DI

 

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.  Hội ngộ nào rồi cũng đến lúc phải chia tay. Một tuần vui chơi đi qua quá nhanh, nhưng rồi tất cả Thầy cô, quí anh chị và các bạn trong đoàn du ngọan YKH Hawaii nay phải chuẩn bị trở về với đời sống thường nhật, những ai còn đi làm thì tiếp tục những bận rộn hàng ngày với cơm áo gạo tiền, ai đã nghỉ hưu thì về nghỉ hưu tiếp. Kính chúc tất cả chân cứng đá mềm, sức khỏe và trường thọ. Khi thu xếp hành lý và chuẩn bị check out khỏi khách sạn, tôi bỗng nhớ và khe khẽ hát bài hát “Tạ Ơn” của Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn:

“Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai đã đưa em về chốn này tôi xây mãi cuộc vui. Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi còn thấy những ngày ngồi mơ ước cùng người.….Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi còn những ngày quên kiếp sống lẻ loi. Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi tình sáng ngời như sao xuống từ trời...”. Vâng tôi xin cám ơn tất cả quí Thầy cô và quí anh chị đã cùng tôi hưởng được một tuần lễ Hạ Uy Di thật thoải mái, hạnh phúc và tràn đầy ý nghĩa.

Sau đây là lời giã từ Hạ Uy Di của chị Vân Anh gởi gắm đến tất cả.

Mộng Hoa. 

 

 

Những ngày vui của cuộc du ngoạn Hawaii qua mau, như bài hát "Those were the days" mà anh Vĩnh Chánh viết mở đầu cho Tập San của YKHHN 2017. Chúng tôi dự buổi tiệc chia tay tại khách sạn Hilton tối thứ Sáu, 8/18/2019. Trong không khí vui nhộn và những nụ cười trao nhau rộn rã, mọi người cùng nhau nâng những ly rượu nồng nàn với những lời chúc mừng cho cuộc du ngoạn kết thúc thành công. Bên cạnh những dĩa thức ăn với lobster và fillet mignon, một lần nữa chúng tôi lại được hưởng thêm hai giỏ đầy những chùm nhãn lồng tươi mát của AC Viên-Kim Thư mang đến chia xẻ với các bàn. Ai nấy đều hưởng ứng nhiệt liệt, nhất là cặp AC Hoàng-Thu Hằng từ VN qua. Đây là lần đâu tiên anh chị được thưởng thức món trái cây nhiệt đới, đặc sản của Mỹ Quốc.

 

Sau đó, hai anh Tân/Cựu Chủ Tịch trao những vật kỷ niệm chuyến du ngoạn đến các thầy cô Châu-Trai, cô Soa và cô Tùng. Chúng tôi cũng hoan nghênh và cảm tạ tài tổ chức của anh Hạnh với sự góp sức của BS Danh-Châu cùng các phu nhân.

Kết thúc buổi tiệc bằng các màn ca hát, góp sức bởi tất cả các anh chị trong đoàn du ngoạn. Lại là giọng ca của "Mao Sư Vương Tạ DANH" rống lên những câu hát ân tình và tiếp theo là những giọng du ca đầy nhiệt huyết và quen thuộc như đã từng cất tiếng trên xe bus để tiếp nhận tiền "tip" cho tài xế. Thật là vui nhộn và thân tình. Tất nhiên chúng tôi cũng không thể thiếu màn chụp hình với nhau để lưu niệm rồi trao đổi email, facebook và số phone. Chúng tôi trở về phòng với bao nuối tiếc chuyến du lịch đã không thể kéo dài hơn.

Sáng thứ Bẩy, nhóm đầu tiên rời Honolulu gồm AC Danh-Châu tháp tùng thầy cô Châu-Trai và nhóm gia đình các BS vùng Đông Bắc Mỹ, ra đi từ sáng sớm. Những người còn lại trong khách sạn Hilton thì có người chuyển sang nhà AC Thương-Túy ở lại thêm vài ngày, và vài người khác đáp chuyến bay trưa như Mộng Hoa, chị Minh Châu hay chuyến bay chiều tối như cô Soa, cô Duy, chị Cẩm Quỳnh và tôi, thì vẫn tận dụng thời gian còn lại để thưởng lãm những phút chót cùng của cuộc du ngoạn trước khi rời đi. Dù đôi chân bị phù và đau  nhức, tôi cũng chiều theo Mộng Hoa xuống hồ tắm của khách sạn ở lầu 10 từ sáng sớm. Chúng tôi sẽ trở xuống phòng lounge để ăn điểm tâm và quay về phòng ngay để Mộng Hoa thu xếp hành trang khoảng 9 giờ. Còn tôi dự định sẽ cùng chị Cẩm Quỳnh thuê taxi đi chơi thêm một vòng phố thị Honolulu cho đến giờ khởi hành chuyến bay chiều tối. Nhưng vì cảnh hồ tắm quá đẹp với những rặng hoa xinh tươi và cây cảnh xanh mát chung quanh, Mộng Hoa mê mẩn chụp hình rồi ngụp lặn trong làn nước ấm, chúng tôi quên khuấy giờ về cho đến khi tôi nhận được điện thoại của Cẩm Quỳnh cho biết sẽ thay đổi chương trình: hai chúng tôi sẽ tháp tùng cô Soa và cô Duy đến nhà AC Thương-Túy chơi đến chiều, rồi AC Thương-Túy sẽ cùng đưa tiễn chúng tôi đến phi trường. Thế là hai đứa tôi chạy "trối chết" xuống ăn sáng và về phòng khuân dọn hành lý. Khi tôi xuống đến nơi đậu xe của anh Thương, mới hay xe anh bị đuổi ra khỏi parking của khách sạn! Tôi vội nghĩ "thôi rồi, chuyến này hỏng to rồi! dám bị bỏ rơi lại đây một mình đến chiều tối!" Nhưng thật là may, tôi gặp chị Minh Châu cho biết chị vừa tiễn chị Cẩm Quỳnh lên xe anh Thương và anh vẫn còn đậu ở góc đường bên ngoài chờ tôi. Thật hú vía! Thế là 5 phút sau, tôi lại được chở đi thêm một vòng ngắm biển Honolulu trước khi đến nhà anh.

Ngôi nhà anh mướn cũng ở bên cạnh biển. Cô Soa và cô Duy nhìn thấy cây hoa Sứ hoa đỏ tía ngay sân trước, bên cạnh những khóm cây xanh hoa vàng thật đẹp, bèn nhờ tôi bấm máy lia lịa. Hai cô di chuyển từ vị trí này đến góc sân khác. Anh Thương cũng gia nhập để được chụp chung vài tấm hình lưu niệm. Rồi chúng tôi cùng nhau vào bếp sửa soạn bữa ăn trưa. Cô Soa pha nước mắm để ăn bánh ướt do Thanh Hoài mua từ Bolsa mang qua. Còn tôi phụ trách xào lại thịt heo quay còn lại từ buổi kỷ niệm 50th Anniversary của anh chị và món gỏi chay. Đây là bữa ăn thanh đạm nhưng "cao lương mỹ vị" cũng không sánh bằng vì cả hơn mười ngày qua chúng tôi không hề được ăn bữa cơm VN nào cả. Sau đó, anh Thương mang một số hình ảnh gia đình cùng vài video gia đình quay mừng anh chị cho chúng tôi coi. Riêng tôi còn được anh giới thiệu mấy tấm hình về những chiếc xe "rất chiến" của anh, khi anh biết tôi đã từng là một Car-Dealer và làm chủ một shop sửa xe tại San Jose! Chúng tôi còn đánh một giấc ngủ trưa thật sung sức để chuẩn bị cho chuyến dạ phi hành dài 6 tiếng trở về đất liền. 

Trong thời gian chờ đợi, tôi ngồi thảnh thơi và nghĩ đến thời gian hội ngộ vừa qua. Quả đúng là "Một mùa thương kết muôn hoa lòng...", chúng tôi đã xây đắp và kết nối biết bao tình bạn nồng thắm giữa những đoàn viên. Đặc biệt là người bạn trẻ cùng phòng, Mộng Hoa/YKH15, đã trở thành thân thương như người em nhỏ của tôi, dù chỉ qua vài ngày chung sống với nhau. Quyến luyến quá với những nụ cười, câu nói "goodbye" trao nhau và bao nhiêu cái "hugs" cũng không thấy đủ. Nhưng dù là phải nghĩ đến những ngày sắp tới, trở lại với những lo toan của cuộc sống hàng ngày, tôi nghĩ là ai nấy vẫn giữ được tình cảm thân thiết của những ngày qua.

Sự chia tay nhưng không thể chia lìa tình thân hữu với những hẹn hò cho dịp hội ngộ năm tới tại nơi "xứ lạnh tình nồng" Canada. Chúng tôi cùng mong rằng sẽ không thiếu một ai, để cùng về lại với nhau và cùng hát những câu tâm đồng trong những Đại Hội sắp tới.                              

Vân Anh, YK9

 

 

 


 

 

 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.