Thư Riêng T́nh Chung

Vĩnh Chánh

Anh Phạm Tín An Ninh thân mến,

Khoảng một tháng trước đây, đệ gọi đt cho huynh, cốt để mời huynh và chị dự Đại Hội YKH Hải Ngoại vào cuối tháng 10 năm nay, nhưng chỉ có máy trả lời. Nay nhận thư huynh báo tin huynh và chị rời Cali cả tháng qua, trở về sống tại “cố quận” Na Uy, một đất nước tuyệt đẹp từng ôm choàng huynh và gia đ́nh, sau khi huynh phải rời bỏ quê hương ruột thịt của ḿnh, ḷng đệ xúc cảm, buồn vui lẫn lộn. Xúc cảm và tủi thân v́ huynh c̣n có một quê hương thứ Ba, để an dưỡng trong tuổi xế chiều – y như anh chị Trần Dạ Từ & Nhă Ca cũng đă trở về sống tại Thụy Điển được mấy năm qua – khiến đệ nhớ đến câu thơ ngắn “Ta dại ta t́m nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao”. Buồn là từ đây đệ không c̣n người rủ rê đi dự các buổi ra mắt sách, các buổi văn nghệ có tính chất quê hương để ủng hộ tinh thần cộng đồng người Việt hải ngoại, hay điện thoại xin bài của huynh để đăng trên diễn đàn YKH Hải Ngoại… Vui v́ biết huynh sẽ có cơ hội sáng tác nhiều hơn, v́ nơi này, không những là một chốn yên tĩnh để lắng nghe chính ḿnh, mà đồng thời cũng là nơi từng gây cảm hứng giúp huynh trở thành một cây viết “quân đội” lừng danh. Chúng ḿnh đừng quên dành thời gian cho những khoảng lặng đẹp đẽ trong cuộc sống.

Lá thư huynh gởi đệ nay xin đưa ra trong Mục 99 Độ, xem như một thư riêng nhưng t́nh chung, xứng đáng được chia sẻ. Nhất là thư có kèm theo bài “Ngôi Nhà Hoa Hồng Và Mùa Tuyết Trắng”, một câu chuyện cảm động về một cuộc t́nh dang dở trong chiến tranh mà người thiệt thoài luôn là người phụ nữ. Nhờ huynh gởi lời cám ơn tác giả Phan Kim Anh; cho tác giả biết là đệ sẽ chuyển bài viết này đến Tr. Tá Lê Văn Mễ, có lẽ đang là Tiểu Đoàn Phó TĐ 11 Nhảy Dù vào thời của mặt trận Damber 1971. 

Nếu cặp chim cần trốn tuyết có dịp bay về thăm các cháu ngoại tại Cali, chúng ḿnh sẽ vui mừng hạnh ngộ gặp nhau thôi. BBT YKH Hải Ngoại luôn trân quư những bài rất giá trị và nhân bản của huynh. Và mong sẽ nhận những bài viết của huynh gởi từ xứ Na Uy.  

 

Chào ông bạn Bs Nhảy Dù,

Như vậy là tôi đă vừa hát xong bài "Come back to Sorrento!". Đúng 15 năm sang Cali sống với mấy cô con gái, giờ tuổi già phải t́m về chốn cũ và "nhờ vả" vào 2 cậu con trai (lớn và út) cùng 6 đứa cháu nội. Khi vợ chồng sang Cali, các cháu nội chỉ mới lên 3. 5. 7 tuổi, giờ th́ đứa nào cũng đă 18, 22, và cháu lớn nhất đă 27 tuổi. (Cháu này đang làm việc ở Barcelona /Spain, nên có lẽ 2 tuần nữa bọn ḿnh sang ở chơi với cháu chừng 1 tháng, theo lời mời của cháu)

Về lại Bắc Âu với không khí êm ả, ḷng thấy nhẹ nhàng, buồn là phải tạm xa một số bạn bè thân quí, nhưng cũng tránh được nhiều lúc phiền muộn, khó xử, khi đám bạn bè chia ba xẻ bảy, kẻ đứng bên này người đứng bên kia. Ngồi với nhóm này th́ buồn ḷng nhóm khác! buồn ơi là buồn!

Và để chuộc tội phần nào, khi không kịp nói lời chia tay, xin gởi đến Bs Chánh, bạn Dĩnh và Bs An bài viết của một chị Dược sĩ ở Paris, viết về chuyện t́nh thật đẹp của Chị với một SQ Nhảy Dù, (Khóa 22 VB và  ĐĐT thuộc TĐ 11 Dù) đă tử trận tại Damber vào trước ngày Giáng Sinh 1971. Bài biết của một cây viết không chuyên, nhưng rất thật, sống động, man mác buồn, có mănh lực lôi cuốn người đọc, đặc biệt những người lính già như anh em ḿnh. Và với một ông gốc Nhảy Dù như BS Chánh, chắc sẽ thấy gần gũi, sâu lắng hơn. Bài viết có tựa "Ngôi Nhà Hoa Hồng Và Mùa Tuyết Trắng" của tác giả Phan Kim Anh.

Link bài viết:

https://phamtinanninh.com/?p=11683

(Tôi chỉ mới post lên Website một đêm, mà đă có hơn 22 000 người vào đọc. Hơn 2/3 là độc giả trong nước. Nhờ có Website này, nên tôi biết là giới trẻ trong nước rất thích/mê chuyện lính (t́nh lính) VNCH. Có lẽ nhờ những bản nhạc Lính trước 75. đă làm đổi thay năo trạng và cả trái tim của những người trong nước, đặc biệt giới trẻ?)

Xin say hello với bạn Nguyễn Bá Dĩnh và Bs Thân Trọng An. Luôn biết ơn và nợ các anh về những t́nh cảm quí mến đă dành cho.

Cầu chúc các bạn cùng quí phu nhân có những ngày thật vui trước mặt.

T́nh thân

PTAN