CHẬU LAN VÀNG

Những ngày cuối đông bầu trời u ám và lạnh lẽo, tuyết trắng đang rơi phủ đầy đuờng. Bà Lan đuợc đảm trách mua một món quà tặng chị Hoàn khi chị tỏ lòng mời ba nguời bạn trong nhóm yoga đến thăm nhà chị với một bữa tiệc nhỏ. Bà Lan lái xe đến một tiệm hoa lớn ở thành phố bên cạnh tìm mua một chậu hoa để làm quà, thời tiết chưa sang xuân nên chẳng có nhiều chọn lựa, cuối cùng bà cũng tìm được một châu hoa lan vàng với sáu nhánh hoa mới nở tuơi tắn. Có lẽ đây là chậu hoa lan đẹp và lớn bà chưa từng thấy, những cánh hoa dày sung sức đang khoe sắc vàng của sự giàu sang, phú quý rất hợp cho việc tặng quà cho gia chủ, bà Lan mừng thầm ôm lấy chậu hoa đã đuợc gói trong giấy kính và bao thêm lớp giấy màu dày hơn để chống gió và lạnh buớc ra xe.

Chiều hôm đó, sau khi tập luyện xong cả ba bà bạn với nhau Lan, Liên, Hân theo chị Hoàn đi bộ đến nhà chị cỡ chừng vài ba phút. Bà Liên là nguời to lớn dành ôm chậu hoa đi sau chị Hoàn. Khi vào nhà, bà Liên bỏ chậu hoa lên cái bàn nhỏ ở hallway vàcởi bỏ lớp giấy màu chỉ còn lớp giấy kính. Bà Hoàn vội vào trong bếp pha trà, còn ba bà bạn đứng ngắm chậu lan trầm trồ khen đẹp. Đến khi bà Hoàn trở ra mời mấy chị vào uống trà thì cả bốn bà đi vào phòng khách, và ngay khi chuẩn bị ngồi vào ghế bà Hân quay lại nói nhỏ vào tai bà Lan: ”Đụng hàng rồi”, bà Lan đưa mắt nhìn quanh thì thấy chậu lan vàng gần giống như chậu hoa của bà mua đang để trên khung lò suởi.
Thế rồi cả bốn bà im lặng ngồi nhâm nhi chén trà ấm áp, thỉnh thoảng bà Hân nhìn qua bà Lan mỉm cuời, xong chén trà bà Lan đứng dậy đến cạnh chậu lan nhìn thật kỹ, và đưa tay đụng vào một cánh hoa.
Chị Hoàn liền lên tiếng: ”Hoa giả đó”.
Thật không ngờ, hoa giả mà có khác gì hoa thật đâu, những cánh hoa đuợc làm bằng một loại nhựa cao su hơi căng phồng như cánh hoa lan thật, rễ cây và lá cây thì khỏi nói, chỉ đụng vào mới có cảm giác không phải thật.
Bà Hân xây qua nói với chị Hoàn:
“Chi Hoàn có thấy chậu hoa tụi này mua tặng chị để ở phiá truớc chưa?”
Bà Hoàn bảo ”Mới thấy qua, không biết giả hay thật vậy? đẹp quá”
Bà Liên đứng dậy ra đem chậu lan vào.
Bà Hoàn mở giấy kính, đưa tay chạm vào một cái lá và vui mừng kêu lên:
“Hoa thật! Cám ơn mấy chị nghe.”
Thế là chủ đề giả và thật bắt đầu giữa những câu chuyện đối thoại vu vơ của mấy bà.
Bà Liên bảo: ”Chị Hoàn có vẻ thích hoa thật, tôi thì thích chậu hoa giả hơn”
Bà Hân xây qua bà Liên hỏi: ”Tại sao?”
Bà Liên đáp:
“Vì hoa giả không cần phải chăm sóc, để đâu cũng đuợc, ra sáng, trong tối đều được, chứ hoa thiệt thì phải để trên cửa sổ, và phải tuới hằng tuần, màu sắc hoa giả lại đậm đà hơn, và hơn hết là có thể xài nhiều năm không bao giờ chết.”
Bà Hân mỉm cuời bảo:
“Tôi thì thích hoa thật hơn, tôi thích chăm sóc hoa, hoa lan nầy thì rất lâu tàn, khi tàn tôi sẽ cắt nhánh hoa một nữa trên bõ đi, tuới nuớc đều, để cây lan ra ánh sáng, nó sẽ ra hoa lại, tuy không liên tục, hoa nhập rồi biến như vậy mới vui, hằng ngày tôi có thể nhìn hoa ra nụ, hoa nỡ, hoa tàn, thấy sinh động hơn, chứ hoa giả thì trơ trơ một ngày như mọi ngày chẳng có gì vui, nhìn hoài thấy chán.”
Rồi bà Hân quay qua bà Lan hỏi:
“Còn chị Lan thì sao? Chị thích chậu hoa nào?”
Bà Liên liền nóí móc một câu:
“Để coi, chị Lan sẽ nói cả hai.”
Bà Lan mỉm cuời đáp lại: ”Đúng như vậy, Cả hai chậu đều đẹp, tôi sẽ dùng chậu nào tùy chỗ, tuỳ lúc. Cây thật tôi đem tặng cho nguời tôi mến, trong nhà có nguời chăm sóc, để thuởng thức hoa ra nụ, hoa nỡ, hoa tàn như chị Hân mới nói, hoa giả tôi dùng vào việc trang trí chỗ công cộng, ít ánh sáng, không ai chăm bón, đến khi hoa bám đầy bụi, mọi nguời nhàm chán thì bỏ đi. Hôm nay tụi mình tặng chủ nhà cây thật để tỏa ra năng luợng sống đem lại may mắn trong căn nhà đẹp đẻ của chị Hoàn.”
Bà Liên lại bồi thêm một câu:
“Chị Lan lúc nào cũng đứng hai chân…”
Bà Lan liền đáp lại:
“Chị không nghe nguời ta nói khôn cũng chết, dại cũng chết, biết là sống vậy sao. Giờ thì tôi xin nói giả cũng chết, thật cũng chết, biết lúc nào dùng giả, lúc nào dùng thật thì sống mà huởng. Tôi chỉ cần biết chậu lan nào là chậu thật để vun xới.“
Thế là cả mấy bà ngồi ngữa lưng ra sau ghế cuời thật thoải mái với cái triết lý ba xu của bà Lan.

Một lúc sau chị Hoàn đứng dậy nói:
“Giờ mời mấy chị đi một tour quanh nhà tui nghe, thăm nhà mà. Mình bắt đầu lên lầu trước.”
Buớc lên cái cầu thang rộng bằng gỗ oak bóng láng hình chữ L với cái rail bằng sắt có hoa văn đẹp, bà Lan có thể nhìn thấy cái ”sky light” ngay trên đầu, rộng và sáng, những đường viền quanh trần nhà mang những thiết kế sang trọng, bà Lan vừa mỉm cuời vừa lên tiếng:
“Nhà rộng, đẹp, và chắc chắn quá.”
Chị Hoàn đáp lại: ”Đẹp khoe, xấu che. Tui mà ở cái nhà xấu xí, bê bối thì đâu dám mời mấy chị tới nhà. Không những khoe mà tui còn muốn mấy chị có một buổi chiều gặp gỡ trong một không gian ấm cúng và thuởng thức tài nghệ nấu nuớng của tui.”
Mấy bà bạn tỏ vẻ hân hoan cùng nhìn nhau và nói: ”Thank you”. Vừa lúc đó thì ông chồng tây của chị Hoàn ở phòng đọc sách buớc ra chào mấy bà bạn của vợ, và chúng tôi bắt đầu tham quan phòng này truớc. Bà Lan liếc nhìn lên góc tuờng thấy có cái bằng master về psychology của ông, nghe nói ông đã về hưu mấy năm nay, nguời ông lịch sự, dáng thư sinh khác hẳn với chị Hoàn người chắc chắn, dẻo dai.
Chị Hoàn nói: ”Tui lấy ông này khi cả hai bên đều là lần thứ hai, lúc đó ông đã năm muơi nên khó học tiếng Việt. Ông không nói đuợc tiếng Việt nên mấy chị cứ thoải mái nói chuyện.
Bà Liên tò mò hỏi:
“Làm thế nào mà chị gặp ổng vậy?”
Chi Hoàn vừa dẫn bạn qua những phòng ngũ khác vừa trả lời bà Liên:
“Hồi đó chồng tôi về VN làm ăn và quyết định không trở lại nữa, lúc đó tôi mới bốn tám. Hai năm sau con gái út đi lấy chồng, tôi cảm thấy trống trải nên ghi tên học ballroom dancing, là bộ môn tôi từng biết hồi con gái, gặp ông này cũng ly dị vợ mấy năm về truớc, trong lớp chỉ có tôi và ông này là không có partner nên cô huấn luyện viên ghép tôi với ổng thành một cặp, khi có good partner rồi thì tôi rất mê nhảy nên ổng cứ rủ tôi đi party chỗ này, chỗ kia, dần dần dính chứ tôi đâu muốn lấy chồng tây vì sợ ngôn ngữ khác biệt không vui. Bởi vậy mấy bà coi, tui có thể cuời một cách thoải mái sung suớng với mấy bà, chứ nhiều khi nói giỡn hoặc kể chuyện hài huớc với ổng, ổng cứ ngớ cái mặt ra làm tui mất hứng. Đuợc cái là tính ông sạch sẽ gọn gàng, đâu vào đó nên tui chụi ở với ổng và coi ổng như housemate vậy thôi.”
Bà Hân giỡn lại:
“À, vậy là như chậu lan giả duới nhà mà chị Liên thích đó phải không?”
Cả mấy bà phá ra cuời làm bà Lan phải vội vàng đóng ngay cái cửa phòng lại để ông không cảm thấy buồn vì không đuợc chung vui.
Nhìn lên bức hình gia đình trên tuờng, bà Hoàn giới thiệu ba đứa con của bà rồi đến bức hình bên cạnh là hình của bà chụp với đứa con gái út.
Bà Hoàn bão: ”Con gái út của tôi mới gọi tôi hôm qua bão năm nay nó về mừng Lễ Phục Sinh với mẹ làm tôi hơi lo.”
Bà Hân nhanh miệng hỏi:
“Ủa con về vui với mẹ có gì mà lo”
Bà Hoàn nghiêm mặt trả lời:
“Nó lấy chồng ở Mỹ gần hai chục năm nay có lúc nào nó nói chuyện về thăm mẹ một mình đâu, giờ tự nhiên giờ nó nói về làm tôi sợ, những ngày lễ luợt bỏ chồng con trở về chốn cũ là có thể có chuyện gì với sức khoẻ hay với gia đình nó rồi. Năm năm truớc nó đi du lich với chồng có ghé thăm tôi và có chụp mấy cái hình kỷ niệm.“
Bà Hoàn buớc tới lấy ra cuốn albumm bên cạnh để chỉ cho mọi nguời xem con gái út của bà, từ cái hình tốt nghiệp high school cho đến cái hình cô ta về thăm mẹ năm năm về truớc. Bà Lan tuởng mình nghe không rõ nên hỏi lại:
“Tất cả hình này đều là hình của con gái út của chị sao?”
Bà Hoàn trả lời ”Ừ, hồi nó về thăm lại đây, tôi cũng không nhận ra nó, nó đẹp hẳn ra phải không? tôi chỉ còn nhận ra giọng nói của nó, từ mắt mũi miệng, răng cỏ, ngực mông đều khác lạ. Tóc tai, áo quần gì cũng vậy. Móng tay, móng chân để dài sơn đỏ trông rất đẹp.”
Bà Liên lại tò mò hỏi: Chị có thích nó thay đổi vậy không?
Bà Hoàn trả lời: ”Thích hay không cũng chẳng là vấn đề, nó có cuộc sống riêng rồi, con vui thì mẹ vui vậy thôi. Nói thiệt nhìn nó đẹp như con búp bê Barbie vậy đó. Da dẽ hồng hào, nụ cuời với hàm răng đều trắng toát, mắt to long lanh đuới hàng mi cong vuốt thấy hấp dẫn thiệt.”

Đến đây thì bà Hoàn không dấu đuợc nỗi lo âu đang hiện trên khuôn mặt cân đối và có tuổi của bà.
Bà Hân an uỉ: ”Đã biết chuyện gì đâu mà chị buồn cho mệt, có thể bây giờ con cái nó đã lớn nó muốn về vui với mẹ, vậy thôi”
Bà Hoàn thở dài nói:
“Tôi nhìn bà bạn làm chung sở với tôi mà ngại. Mấy năm truớc đây bà cũng sữa sắc đẹp như con tôi, nhưng từ lúc bị bệnh, bà suy sụp hẫn, mặt mày hốc hác lộ hẵn cái mũi nhọn xuơng xẩu, đôi môi chùn xuống vì hết bơm, da dẽ không còn botox lòi ra những nếp nhăn ở trán làm tôi khó nhận ra bà sau mấy tháng nghĩ ốm. Tôi sợ lần này con gái út cuả tôi về cũng giống vậy. Thiệt là đẹp cũng khổ, xấu cũng khổ, ngày truớc nó mơ được đẹp như Barbie, giờ thì tôi sợ nó khổ vì Barbie.“
Bà Lan cũng ngỏ vài lời trấn an:
“Còn cả mấy tuần nữa con chị mới về, tin tốt tin xấu gì tới đó biết cũng chẳng muộn, chị đừng tuởng tuợng nhiều thêm lo.”

Cả mấy bà vừa chuyện trò vừa tiếp tục buớc xuống cái basement rộng lớn của căn nhà gần ba ngàn square feet, rồi đến ngồi ở family room để hàn huyên vì ở đây kín đáo chẳng ai nghe đuợc.
Bà Liên ngồi trên sofa, tay ôm cái cushion, tỏ ra nghiêm chỉnh nói:
“Tôi không ngại hoa thiệt hoa giả, hay nguời giả nguời thiệt vì mấy cái đó mình có thể thấy đuợc bằng mắt, sờ đuợc bằng tay. Điều tôi sợ nhất là lòng nguời giả hay thật khó mà biết đuợc. Nhiều nguời trông cái mặt hiền lành như Phật, ăn nói như Thần thánh mà trong bụng là cả một bồ độc hại, tính toán chi ly, khi không lợi dụng đuợc gì thì trở bàn tay nhanh chóng. Thú thật, ở tuổi nầy rồi thỉnh thoảng tôi vẫn bị lừa vì gặp những bộ lòng giả đó mà tôi thuờng nhẹ dạ, cả tin.
Bà Lan đang ngồi lắc lư trên rocking chair mỉm cuời đắc ý bão: ”Tôi không biết đó là nhẹ dạ, hảo ngọt hay lòng tham. Một hôm tôi gặp bà co- worker lúc truớc ở subway, bà kể với tôi rằng mới tháng truớc đây bà gặp một cậu trai trẻ ở quán café, cậu bảo cậu đang làm việc ở financial district về investment, cậu đã giúp nhiều nguời đầu tư rất có lợi, trông cậu hiền lành, thật thà và ăn nóí khá vững chải nên bà nầy mời cậu tới nhà nói chuyện đầu tư, không biết cậu ăn nói ra sao mà bà đưa cho cậu muời ngàn tiền mặt tiết kiệm để đầu tư, ông chồng về nghe đuợc la mắng vợ đủ điều, ông bảo bà phải gọi cậu đó lại cho ông nói chuyện để đòi lại số tiền, chưa kịp gọi thì hôm sau bà lại gặp cậu ta giữa đuờng, bà mời cậu tối nay đến nhà nói chuyện với chồng bà. Tối hôm đó cậu nói gì không biết mà ông chồng bà đang sẵn mớ tiền mặt của khách hàng mới trả, ông đưa cho cậu thêm mười ngàn nữa để đầu tư. Sau khi cậu này về rồi bà vợ buớc ra hỏi sao ông nói kêu nó tới để lấy tiền lại mà ông lại đưa thêm tiền cho nó. Ông bà nhìn nhau chửng hửng, đem giấy tờ ra coi lại rồi gọi thử thì số phone dổm, google công ty đầu tư cũng dổm luôn. Bà này nổi khùng bảo chồng tôi ngu đã đành, ông lại còn ngu hơn. Vậy là hai vợ chồng sục sặc gây gỗ suốt ngày hôm đó, bà nói không biết ảo thuật,
thôi niên hay bùa mê thuốc lú gì mà vợ chồng bà mắc phải. Bà bảo bà chẳng dám nói với ai vì sợ nguời ta cuời cái tội ngu của vợ chồng bà, bà biết tôi mới về hưu nên muốn nói cho tôi biết để cảnh giác.”
Bà Liên liền bảo: ”Thật ra tôi chưa nhẹ dạ đến nỗi mời một nguời khách hoàn toàn xa lạ về nhà như vậy.”

Đến bà Hân, một nguời khá từng trải với những chuyện tình ở cái thành phố đa dạng nầy, bà đang ngồi trên chiếc ghế bành lơ đãng nhớ lại chuyện xưa rồi kể:
“Tui không ngán chuyện lòng thiệt, lòng giả, biết ai chơi đểu một lần thì mình tránh xa, tui chỉ ngán chuyện tình thiệt hay tình giả vì khi yêu mắt nguời ta mù lòa chẳng thấy gì hết. Hồi mới qua tui và Tina quen nhau trong lớp học accountant, nó lấy chồng sớm, có đứa trai sáu tuổi, chồng nó hơn nó bảy tám tuổi gì đó. Khi ra truờng nó đuợc tuyển vào làm ở một công ty lớn của tây, nó học giỏi và đẹp nên nó là hot girl của công ty. Chúng tôi gặp nhau hầu như hằng tuần để đi shopping với nhau nên tôi phải cho nó muợn đôi tai để nó kể tôi nghe những chuyện vui buồn của nó. Có mấy lần tui thấy nó rất vui và mua sắm nhiều aó quần đẹp làm tui sinh nghi và cuối cùng nó thú nhận với tui rằng nó đang yêu một thằng tây trong sở.
Tôi nhìn thẳng vào mặt nó hỏi: ”Còn chồng con mày thì sao?”. Nó bão nó không còn cảm thấy hứng thú gì với chồng nữa, mỗi lần đi làm về thấy mặt mày ông tối tăm, đôi khi có mùi xăng dầu thấy ghê, ổng là mechanist mà. Nó nói thằng tây trong sở thương nó rất đẹp trai, tóc tai cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, đứng gần nó thơm tho hấp dẫn, lại còn ăn nói ngọt ngào lịch sự, luôn chiều chuộng nó. Tui hỏi còn con mày thì sao? Nó nói nó muốn ly dị chồng và để con cho chồng nuôi vì nó biết chồng nó rất thuơng con, bà nội nó thì thuơng cháu nên ông sẽ ruớc bà mẹ chồng về chăm lo cho con nó. Tina còn học cái triết lý hiện đại ở đâu ra bảo:”Cuộc đời quá ngắn ngũi, không huởng thụ cũng uỗng.” Tui chỉ kịp nói với nó: ”Tao thì không thể làm như mày đuợc.”
Thế là nó sợ tui cản trở con đuờng mộng mơ của nó nên vội vã giã từ về trước, từ đó tụi tui ít gặp nhau, mà có gặp thì nó cũng không nói gì về chuyện riêng tư nữa. Khoảng hai năm sau nó gọi tôi bão nó muốn gặp tôi trong Sherway Gardens mall vào cuối tuần, lần đầu tiên tôi buớc vào cái shopping mall sang trọng đó, tôi lại phải cho nó muợn đôi tai để nó than thở. Nó bão nó đã về nhà kiếm chuyện để ly dị chồng, ra mua một cái condo gần sở để làm tổ cho nó và nguời tình mới. Đuợc mấy tháng sau nó nói với nguời tình là nó đã sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân mới. Vậy là thằng tây bỏ lơ nó luôn không muốn gặp nữa, cứ tìm cách tránh mặt nó, mấy tuần sau thằng tây chuyển qua công ty khác và mới đây nó gặp thằng nầy cặp bồ với cô gái tây trẻ đẹp khác ở ngoài phố. Nó về gặm nhấm nỗi đau và thấm thía với sự cô đơn. Nó muốn tui làm cầu nối cho nó trở về với nguời tình thiệt thuở nào. Trong một buổi thăm viếng con định kỳ, nó dẫn tui theo để dò ý chồng cũ dùm nó. Mới thấy nó và tui vô nhà là ông chồng cũ đã vội buớc ra xe, tui đi theo ông bão cho tui gặp ông ở đầu đường một chút. Ông và tôi đi
bộ tới góc đuờng, tui phải tranh thủ nói nhanh kẻo sợ ông bỏ đi. Tui nói thấy thằng nhỏ thiếu mẹ tôi thuơng quá, tôi nghĩ giờ này vợ cũ của ông cũng đã thấm thía rồi, có lẽ Tina muốn trở lại, ông có chấp nhận không? Ông khoát tay trả lời dứt khoát, tình đã vỡ ra cả trăm mãnh không thể hàn gắn lại đuợc, thằng nhỏ đã sống yên ổn với bà nội nó và tôi, tôi không muốn dậy sóng nữa. Nói xong ông liền nói bye và buớc về nhà lái xe đi ngay. Thế là nhiệm vụ của một nguời bạn của tôi đã xong. Mấy năm sau tôi mất liên lạc với nó, nghe nói nó đã lấy chồng khác và chuyển lên thành phố ở phiá bắc để sinh sống. Tôi nghĩ hồi đó Tina đã nhầm lẫn giữa hai nền văn hóa Đông và Tây, thấy trai tây galant, chùi chuộng, ăn nói ngọt ngào không có nghiã là nó thương thiệt, thấy ông chồng VN cù lần, ít nói không có nghiã là không thuơng vì ông đã chụi khó làm lụng và đưa hết cái cheque cho vợ, đi làm về ông còn giúp vợ chăm con, nấu nuớng nữa.

Trong lúc mấy bà đang chăm chú nghe kể hết chuyện tình đông tây ngang trái, bỗng bà Lan tỏ vẻ suy tư, mắt nhìn xa xăm mặc dù phải nhìn qua khung cửa sổ hẹp của basement, bà chậm rãi nói:
“Tui không buồn với chuyện tình thật tình giã, có ăn có trả, có sức chơi có sức chụi, điều tôi quan tâm bây giờ là cái thế giới giã hay thế giới ảo với trí thông minh nhân tạo đang điều khiển cái thế giới thật của chúng ta, nó như một mang luới vô hình khổng lồ bao phủ lên loài nguời, nhất động nhất biến dù nhỏ bao nhiêu nó đều hay biết, đó là cái mạng internet với face book, google, intergram, youtube, twister…nhiều thứ lắm, đụng vào là nó nhớ hoài, bu theo mình như con nợ. Tuần truớc tôi gõ vô google hỏi chuyện làm resume dùm cho chị bạn, giờ cái laptop của tui mở ra chỗ nào cũng có quãng cáo làm resume. Vừa rồi nghe nói nhà nuớc ở thành phố Toronto đang cho phép xây những cái nhà nhỏ ở laneway, tôi tò mò vô youtube xem laneway house ra sao thì sau đó trang youtube của tui đầy cả laneway house và tiny house, không biết làm gì cho hết. Nhiều lúc tôi có cảm tuởng như có con ma đang theo dõi mình, nhất là lúc bị scam hoặc mới đây cái email của tôi bị khoá mà tôi không còn nhớ password và số phone cũ nữa nên không lấy lại đuợc làm tôi mất hết điạ chỉ của bạn bè, như vậy có phải là bác yahoo hay một hacker nào đó đã điều khiển cuộc sống riêng tư của tôi không? Thật ra càng dùng nhiều mạng chừng nào thì mấy bác ấy càng biết về con nguời của mình, càng nhiều dữ kiện cuả mình trong những cái mạng ấy thì ”big data” sẽ hình thành một con nguời ảo của mình trên mạng cho những business mời mọc quãng cáo, những cô cậu trẻ thì dễ bị dụ dỗ mua sắm, những senior thì dễ bị nguời xấu scam làm tiền,…tôi suýt bị một lần rồi, không cảnh giác là dễ sập bẫy lắm. Không những vậy mà con nguời ảo đó nhiều khi không phản ảnh thật đúng về mình, và thiên hạ thì chỉ biết mình qua con nguời ảo nên mình luôn sợ con người ảo đó ảnh huởng đến con người thật và rồi mình sẽ trở thành nô lệ cho nó. Tin tốt, tin xấu, tin giả, tin thật gì bị tung lên mạng là nó lan truyền rất nhanh chóng như những đòn ma thuật không kịp đỡ. Chưa kể là sức khoẻ và đầu óc của chúng ta hao mòn cho chúng nó mỗi ngày, năng lượng của chúng ta nạp vào cho những ông trùm big guys, smart guys mà mình không hay biết. Dĩ nhiên thế giới giả cũng có rất nhiều mặt ích lợi cho nhân loại khi mình biết dùng nó, còn không thì nó sẽ dùng lại mình, phải không?
Bà Liên vẫn phân vân chưa hiểu rõ về ”big data”, bà lên tiếng:
“Cái gì mà tôi nghe big data, là gì vậy?”
Bà Lan bảo:
“Thôi tôi không dám nói tới big data nữa, sợ múa rùi qua mắt thợ cuả chị Hân và chị Hoàn, tôi chỉ muốn chia xẻ chút ghi nhận của tôi trong cái laptop.”
Chị Hoàn thấy đã tới tới giờ ăn tối, chị đứng dậy cắt ngang những câu chuyện giả thật của mấy bà bảo: ”Thật giả đời nay đôi khi khó biết, nhiều khi tui cứ cho đó là cái nợ đời mình phải trả cho đỡ tức. Thôi mời mấy chị lên nhà thuởng thức mấy món tui nấu. Chả giò, bún riêu và chè hột sen.”
Đang đói bụng nghe chị kể mấy món hấp dẫn quá, mọi nguời chẳng chần chừ buớcngay lên cầu thang.
Với cái giong khá ngọt ngào chị Hoàn đứng ở cầu thang kêu lên: ”Honey, can you give me a hand?”
Ông chồng vội vàng chạy xuống phụ vợ trải khăn bàn, sắp xếp chén diã, chị Hoàn chiên chả giò, chị Liên bõ bún vào tô, chị Lan lặt rau, xong cả năm nguời ngồi quanh cái bàn ăn.

Món khai vị là chả giò tôm thịt bằm với chút nấm mèo bún tàu rất ngon, chị Hoàn cuốn từng cái nhỏ với bánh tráng mỏng rất công phu, cắn một miếng dòn rụm, bên trong là chất ngọt cuả tôm thịt và hành tỏi, hớp thêm ngụm Heineken nữa là tuyệt vời, cả bốn bà chỉ dám uống hai lon để thêm mùi vị của thức ăn, ông Mark, chồng chị Hoàn, cũng tuyên bố dứt khoát một lon, bà Hân đứng dậy đem những lon bia còn lại cất ngay vào tủ lạnh. Tiếp đến là bún riêu, chị Hoàn biết mấy bà ít ăn thịt nên nấu món nầy để đãi, những miếng riêu cua vàng gạch béo bổ kẹp thêm cọng rau kinh giới nữa là thấy mùi vị nồng nàn cuả quê huơng làm mọi nguời thít tha kể cả ông Mark, mấy miếng giò heo mềm mại đuợc mọi nguời cầm tay ăn thoải mái ngon lành, phải nói là tài nghệ nấu ăn của chị Hoàn đuợc cho điểm muời. Cuối cùng là món tráng miệng chè hột sen nhãn lồng thanh tao mang huơng vị cung đình mặc đầu chi Hoàn là dân Bạc Liêu một tram phần trăm.
Bữa ăn tối đơn giản có thế, vừa bụng, món gì cũng ngon, đang đói bụng lại càng cảm thấy ngon thêm. Chị Hoàn sung suớng vì mọi nguời ăn hết đồ ăn chị nấu. Trong bữa ăn chị Hoàn gợi lại chuyện chậu hoa lan với chồng và hỏi ông thích hoa thật hay hoa giả.
Không chút chần chừ ông trả lời ngay:
“Dĩ nhiên là hoa thật rồi, và cả con nguời thật như em vậy đó Hoàn”
Cả mấy bà cuời lớn, bà Hân lên tiếng:”Trời ơi, nịnh đầm quá chừng.”
Ông hiểu ý cùng cuời thoải mái với mấy bà.

Trong lúc mọi nguời đang nói nói, cuời cuời sau bữa ăn, ông xin phép đứng dậy đem chậu lan thật ra tuới nuớc, ông mới biết đuợc nó có ba chậu nhỏ họp lại, bên trên rãi rễ khô, ông nâng nui từng chậu nhỏ đem ra sắp lên cái bàn dài ở sát cửa sổ rất đẹp và ông nói:
“Bây giờ mỗi ngày ngồi ăn ở đây, chúng tôi sẽ đuợc ngắm ba chậu hoa vàng khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, đẹp như tình bạn của ba bà dành cho vợ chồng tôi. Cám ơn các bạn.”
Bà Hân quay qua nhìn chị Hoàn giỡn cợt: ”Hèn gì chị Hoàn ”fall” với cái miệng dẻo kẹo của ổng”
Bà Hoàn đáp lại: ”Dẻo của ông là dẻo thật chứ không phải dẻo đểu đâu nghe, vậy tui mới ở đuợc với ổng gần hai chục năm nay.”
Ông Mark nhìn vợ chẳng hiểu hai bà nói gì. Chị Hoàn mỉm cuời nói với chồng: ”You are a good man”. Ông nheo mắt mỉm cuời lại với vợ rồi cáo từ và đi lên lầu. Mấy bà cũng đứng dậy nói lời cảm ơn và buớc ra cửa.

Bà Lan còn ngoảnh đầu laị nhìn hàng hoa thật và chậu hoa giả một lần nữa, lòng nhủ thầm ở tuổi nầy thì phải biết tỉnh táo, sáng suốt và nhất là đừng có tham lam gì nữa để phân biệt thiệt và giả, đểu cán hay thật lòng, như vậy bà mới có thể tồn tại giữa lòng một thành phố đang tăng truởng với bao nhiêu thế hệ trẻ đến từ mọi nơi trên trái đất.

Hoàng Lan

 


Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.