Kể chuyện tiếu cười chơi - May mà xảy ra án mạng!

 
 

PĐ Tào Lao

     Hồi cách đây 4-5 năm, kỳ Đại Hội Y Nha Dược Sĩ ở Anaheim, CA, tui có hứa với anh Vĩnh Chánh, lúc đó vừa được bầu làm chủ tịch HAHYKH, là sẽ viết bài cho Tập San YKH, phát hành sau ngày Đại Hội. Thời gian qua đi, mà cái tật “biếng nhác” của PD tui nó cứ hoằnh hành nên chẳng gởi bài gởi vở gì cả! Nay sắp ra Tập San YKH năm 2006, tui cũng hùng hổ đăng ký bài viết, thế nhưng cái bệnh lười biếng sao nó cứ càng ngày càng thêm nặng, nên lần lừa mãi mà chẳng viết được bài như trong đầu mình đã thảo ra! Hạn kỳ thì đã đến “trôn”, thôi thì viết đại, kể vài ba câu chuyện tầm phào, nếu các bạn có thì giờ đọc cho “dzui”. Quý vị nào thấy PD tui đã già đầu rồi (lục tuần rồi chứ còn gì!) mà còn nói chuyện ba láp, thì cứ xé bỏ vào xọt rác…

     *Chuyện tếu thứ nhất: cam đoan chuyện nầy đúng sự thật “trăm phần trăm”, đúng ra thì chỉ 99% thôi, vì tên các nhân vật đều được thay đổi, sợ các bạn đó rầy rà tui thì thêm khổ cái thân già!

     Số là trong Kỳ Đại Hội Y Nha Dược ở Paris, năm nào đó cũng khá xa xưa, ít ra cũng 7-8 năm rồi( lại xin lổi các bạn vì cái trí nhỏ, đầu óc “lão suy” của tôi!), PD tui gặp gở các bạn YKH mình từ Mỷ qua, có những bạn cả mấy chục năm từ ngày xa trường (năm 1969), qua bao nhiêu biến cố thăng trầm chưa gặp lại… mừng quá, chẳng ngại nhà của mình chật chội, nhỏ như ổ chuột, nói văn hoa một chút thì chật chội như lồng chim, so với nhà cao cửa rộng của các bạn bên Mỷ; tui rủ các bạn đến nhà chơi, gặp gở, ăn nhậu, với tráng miệng là xoài mít, sầu riêng… tươi (hồi đó bên Mỹ chưa có bán), uống chút rượu vang tây, và đàn ca xướng hát với nhau mừng ngày hội ngộ, Tôi còn nhớ có mặt vợ chồng anh chị Thu, anh chị Hinh, anh chị Yêm, anh Chị Sinh…(những tên nầy đã được đổi đi). Chúng tôi có được một buổi họp mặt rất vui vẽ, ấm cúng trong tinh đồng môn… Nhưng mục đích bài nầy không phải để nhắc lại kỷ niệm đẹp đó (xin dành cho Tập San sau… nếu … bệnh lười biếng không càng ngày càng trầm trọng!) mà để kể lại một câu chuyện tếu trong buổi họp mặt đó,nay nghỉ lại còn “hú hồn” (không khéo có án mạng).

     Kể chuyện anh chàng Sinh, người bạn thân rất vui tính, thường kể chuyện tếu của tui từ Cali qua, nay lại là chủ đề của câu chuyện tếu nầy!

     Bạn Sinh, từ hotel của Đại Hội ở Paris đến nhà tui (vùng ngoại ô cách Paris khoảng 10 kms), nín tè có hơi lâu, nên hỏi PD tui chổ đi WC ở đâu. Bà xả tui mau tay lẹ miệng, nói “anh ra hành lang, rồi đi thẳng là có toilet ngay”. Năm, mười phút sau, bạn Sinh trở lại vừa cài nút quần vừa huýt gió “thoải mái” và nói “Ê, nhà bồ rộng đó chứ, sao lại nói chật?! Tui phải đi ra hành lang và qua gian nhà bên kia mới có toilet ngon lành”… Nghe thế PD tui bổng tái mặt, vì ai dè ông bạn Sinh của mình qua khỏi hành lang và vào gian nhà bên kia là gian nhà của cặp vợ chồng trẻ người Iran để “tè” hay làm gì hơn nữa không biết! Trong lúc đó bà hàng xóm trẻ đẹp, sexy đi bỏ rác ở thùng rác của chung cư ở tầng trệt, nên để của bỏ ngỏ, ông bạn tui lại “tự nhiên” xông vào xữ dụng toilet “gọn ơ”.

     May quá! lở khi đó ông chồng Iran, cao to, đi làm về bắt gặp ông bạn Sinh của tui, vừa “rảy chim”, vừa gài braguette, vừa huýt gió “thoải mái” từ phòng tắm đi ra (trong nhà chỉ có bà vợ trẻ đẹp!)… thì e có… án mạng! Ôi nổi oan thị Mầu… Thiệt là được một trận cười bể bụng, mà cũng hú hồn! Kể câu chuyện nầy tui còn phải thoòng 1 câu chuyện nho nhỏ khác của vợ chồng ông bạn Sinh nầy. Lần nầy thì chẳng tếu chút nào, mà là 1 kỷ niệm thân tinh, làm tui cứ bồi hồi xúc động… Đó là hè vừa qua, khi vợ chồng tui qua Cali chơi, ở lại nhà vợ chồng Sinh, trong câu chuyện thoáng qua, tui có nhắc đến món rau khoai, rau dền luộc chấm với tôm kho đánh, và cá kho xơ mít của Huế, mà mẹ tui thường cho ăn hồi còn bé. Ngạc nhiên thích thú đến dường nào! Khi ngày mai lại bổng thấy trong bửa cơm gia đình có một dĩa rau khoai, cùng chén tôm kho đánh và dĩa cá kho xơ mít để gần chổ ngồi của tui! Ôi cảm động và thân thương biết dường nào!

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved