HỘI ÁI HỮU Y KHOA HUẾ HẢI NGOẠI

Lá thư Liên Lạc tháng 2/2013

Kính thưa quý Thầy Cô, quý anh chị và các bạn,

Một lần nữa, Xuân lại về.

Cảnh vật bỗng dưng thay đổi hẳn đi! Bầu trời xám xịt, u ám, ảm đạm của mùa Đông lạnh giá biến đâu mất, nhường chỗ cho màu xanh dịu dàng lại điểm xuyết thêm vài chấm mây trắng lững lờ hệt như những nàng Tiên Nữ nơi Thiên Đình đang dời gót ngọc du xuân. Những cành cây khẳng khiu trơ trụi trong những ngày Đông giá buốt giờ lấp ló chồi non xanh biếc của mầm sống mới. Đâu đó những cành hoa đủ loại đang đua nhau khoe sắc thắm. Nàng thược dược rực rỡ bên cô thiếu nữ huệ trắng e ấp nét trinh nguyên. Nàng hồng kiêu sa khoe màu tươi thắm lại trang điểm thêm chút sương buổi sớm long lanh như hạt ngọc trên bộ cánh mỏng manh. Cho đến chị cúc dân dã của mùa Thu cũng ráng khoác chiếc áo vàng tươi đón mừng vận hội mới. Ấy là chưa kể đến gia đình mai vàng rực sáng dưới nắng mai cùng những công nương đào thắm yểu điệu thướt tha, tỏ ra mình là cành vàng lá ngọc.

Thoảng đâu đây mùi thơm nếp mới với những chiếc bánh chưng khéo gói xanh tươi màu lá dung. Rồi những cây bánh tét cho dù ăn chắc mặc bền cũng không phải là không khoe khoang hương nếp đậu. Và kìa, cả những chiếc bánh tày mà đám con trẻ trong những ngày cuối đông cứ lẩn quẩn bên gối mẹ nài xin cho con riêng một cặp sau khi mẹ đã gói xong, chỉ còn lại chút ít nếp thừa và nhân đậu vụn nhưng cũng đủ làm vui, cái vui dễ tính của ngây thơ của lứa tuổi hoa niên.

Và nhìn xem, những lát gừng mỏng dính màu vàng nhạt duyên dáng phủ lên mình lớp voile mỏng lấp lánh sáng của tinh thể đường cát. Miếng bí đao trong trong đục đục, cắn giòn tan và dìu dịu hương thơm. Mấy lát mứt sen màu tím nâu ngọt ngào và ôi, hũ me dầm mới hấp dẫn làm sao! À, mà phải là trái me còn xanh, gọt vỏ khéo, tách hạt cùng vỏ lụa rồi qua mấy lần ngâm mới có được trái me biếc màu ngọc bích, cắn giòn tan, chua chua ngọt ngọt lại có men nồng làm người ta ngây ngất như một chàng trai đang mải mê ngắm nhìn cô thiếu nữ đương xuân! Rồi một tí nước me đá ngon còn hơn bồ đào mỹ tửu! Còn nữa, quên làm sao trái cam quật xên nước đường trong như mã não, cắn một miếng vị ngọt thấu tận tâm can, mùi lại thơm hương như tóc mẹ vừa mới gội!

Tiếng chim vắng lặng lâu nay giờ lại trỗi lên cung điệu du dương đón chào xuân mới. Tiếng sơn ca, chích chòe hòa lẫn giọng ríu rít của đám chót mào, se sẻ khiến lòng người bỗng nhẹ hẳn đi mối lo âu thường nhật của cơm áo gạo tiền. Ôi, sức Xuân kỳ diệu!

Rồi xem, trong không khí mới còn thoảng mùi hăng là lạ. Gì đó nhỉ? Chẳng phải suy nghĩ lâu, một tiếng đùng như nhắc nhở khối óc đang thả bước phiêu du, lãng quên trần thế. Phải rồi, cái mùi của pháo. Mùi diêm sinh coi bộ không hấp dẫn lắm nhưng nếu thiếu thì lạt mất hương Xuân. Tiếng đì đùng của những phong pháo đầu Xuân đã đánh tan băng giá của mùa đông, xua đi lũ quỷ dữ chuyên náu mình trong bóng tối. Ồ, đâu đây còn có tiếng nổ lớn giòn nghe thật lạ tai. Một làn khói mỏng bay tới, thoảng mùi quen thuộc từ mấy tiệm hàn xì. Thật khoái, quá khoái. Một khúc tre, mấy cục carbure và ít nước, thế là mấy anh trò nghèo có khẩu đại pháo đón Xuân!

Tuyệt vời quá, phải không quý Thầy Cô, quý anh chị và các bạn?

Nhưng rồi bừng tỉnh dậy…Giấc Nam kha khéo bất bình…Thật ra thì…. “Tôi đang mơ giấc mộng dài, đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh!”

Vâng, tôi đang mơ. Vì khắp mọi nơi, Tết chỉ còn trên lịch, trên những tờ giấy vô tri vô giác không một chút cảm xúc. Tết không có với những người con Việt tha hương. Trời không xanh, ngược lại có nơi còn xám xịt, thậm chí đổ cả tuyết trắng chen dày. Cảnh không vui vì một ngày như mọi ngày, nhiều người vẫn phải đi cày kiếm ăn. Mứt món có thể cũng có đó nhưng chỉ để chưng bàn thờ ba ngày Tết. Mấy ai có thì giờ thăm viếng nhau, chúc tụng nhau như những ngày xưa cũ. Nhớ ngày xưa, bạn bè họ hàng thăm nhau ngày Tết, nhâm nhi chén rượu đầu xuân, chúc tụng nhau an vui hạnh phúc, không khí mới ấm cúng làm sao! Rồi pháo, lấy đâu mà đốt, mà có thì cũng sợ hàng xóm than phiền… Vậy là “Một ngày như mọi ngày, quanh đời mình chợt tối ”…

Tối đi làm về nằm gác tay lên trán nhớ chuyện ngày xưa suốt ngày quanh quẩn bên gối mẹ chèo néo đòi quần áo mới, đòi cặp bánh tày nho nhỏ, giành nhau chảo mứt để cạo lớp mứt và đường còn dính lại trong chảo. Nhớ chuyện gần đây, mấy ngày Tết để dành tem phiếu, ráng cày cục mua cho được miếng thịt, thứ thịt mà mỡ màng, bầy nhầy bạng nhạng nhiều hơn là nạc cùng mấy ký nếp để gói cái bánh, nấu mâm cơm cúng rước ông bà về ăn Tết với con cháu, thắp nén hương xì xụp lạy mà nước mắt đoanh tròng vì tủi thân, sống làm người mà sao cực còn hơn… chó! Nhớ chuyện bây giờ, nơi cố quận, còn biết bao bạn bè, họ hàng thân thích, còn đứa con rứt ruột đẻ ra, nơi gần chín chục triệu đồng bào đón Xuân mừng Tết buồn nhiều hơn vui, bỗng thấy lòng chùng xuống, ngực nặng như đá đeo! Đường hoa vẫn đông đúc đó nhưng người mua có được là bao. Hoa Xuân vẫn nhiều nhưng người trồng hoa vẫn thở dài ngao ngán. Mai vàng mai trắng, đào thắm đào phai còn có mấy cành! Than ôi, đất trồng đào giờ mọc lên villa, biệt thự, xứ trồng mai giờ cao ốc nhảy đầy, lấy đâu ra đào mai chưng bàn thờ ngày Tết! Thợ đi làm cuối năm sắp hàng rồng rắn trước cái máy trả tiền hòng mong rút được chút lương về sắm cho con cái áo mới, thương thay, máy đỏng đảnh báo tiền không còn. Biết vay mượn vào đâu những ngày cuối năm? Con gái tôi cuối năm gọi điện thoại qua, không dám xin, nhè nhẹ hỏi ba có tiền cho con mượn! Ba làm lao động, lương ba cọc ba đồng cũng phải ráng gởi về cho con vài trăm mua đồ mới cho cháu ngoại. Nghĩ đau lòng khi  kẻ ăn tô phở bạc triệu còn  người chẳng kiếm được vài ngàn ăn dĩa cơm vỉa hè chống chọi với cơn đói trần ai! Đau lòng!

Kính thưa quý Thầy Cô, quý anh chị cùng các bạn,

Một năm dài đã trôi qua. Biết bao nhiêu chuyện buồn vui của chúng ta đều được anh UVLL Vĩnh Chánh nhắc lại trong lá thư cuối năm, vì vậy xin cho tôi miễn phải nhắc lại.

Biết làm sao được, dòng đời vẫn chảy, thời gian vẫn trôi. Chuyện tử biệt sinh ly, chuyện bệnh tật trầm kha, chuyện vui chuyện buồn mấy ai tránh khỏi. Thôi thì cũng đành, ráng nhắc nhau, dìu nhau chống chọi cho qua một kiếp nhân sinh!

Một năm dài đã trôi qua. Thời cuộc có biết bao biến đổi. Có việc vui việc buồn, có điều ưng ý có điều không ưng ý. Biết làm sao được! Thầy trò, anh em mình chẳng được là Nữ Oa đội đá vá trời, không như Atlas, hai vai gánh toàn thế giới. Thôi thì cũng cứ nhắc nhau ráng làm được gì thì làm, nhắc nhở được chừng nào thì cứ nhắc. Miễn sao chẳng hổ thẹn mình là con dân Lạc Hồng có hơn bốn ngàn năm văn hiến!

Một năm dài đã trôi qua. Dù sao chăng nữa cũng còn chút an ủi. Thầy trò, anh chị em vẫn còn có nhau trong vòng tay nồng ấm yêu thương. Những lời chia sẻ, những lời thăm hỏi, chúc tụng nhau, và cả những lời bông đùa tinh nghịch nữa, những kỷ niệm một thời sinh viên, những dấu ấn khó phai trong những ngày còn đắp mảnh chiến bào, những tâm tình trong cuộc sống hiện tại, những mảnh suy nghĩ vẩn vơ còn sót lại của những tâm hồn tưởng chừng như chai đá vì trải qua quá nhiều biến cố… những trao đổi trên diễn đàn làm mọi người ngày càng xích lại gần nhau hơn. Tôi hạnh phúc được sống trong tập thể này và tôi hãnh diện được là một thành viên của tập thể này.

Kính thưa qúy Thầy Cô, quý anh chị và các bạn,

Nhân dịp đầu năm, chúng tôi xin kính chúc quý Thầy Cô, quý anh chị và các bạn thêm được một năm sống trong cõi tạm này với thân thể khang an, tráng kiện, tinh thần minh mẫn, thoải mái yên vui. Cầu chúc cho tất cả mọi người hạnh phúc.

Xin được đem giấc mơ đầu năm này làm điều ước nguyện cho gần chín chục triệu đồng bào thoát ách đói nghèo, rũ bỏ được cùm gông đày đọa sống đời an vui.

Xin được chúc cho toàn nhân dân Việt tha hương giữ giềng mối anh linh nòi giống, mơ một ngày trở lại quê hương.

Nỗi nhớ quê hương đau đáu trong lòng, nhắc nhở tới lệ tràn như suối. Xin được ngắt ngang, ngậm ngùi đón tiết Xuân sang nơi xứ lạ quê người. Những mong có một ngày quy cố hương! Mong vậy thay, mong lắm thay!

 

Tân niên cẩn bút

Đông Nhân Nguyễn thế Phước

Ban Liên Lạc/ Hội AHYKH Hải Ngoại

www.ykhoahuehaingoai.com

phuoc.quanglong@gmail.com

 

Home page

Copyright 2013. ykhoahuehaingoai. All rights reserved