Mục Lục

 

SÔNG NƯỚC NGẬM NGÙI

(Cảm đề “Bến xuân” của Triệu Dương)

     

                                Em lại về đây nơi bến sông.

                                Bao nhiêu năm nước chẳng xuôi dòng.

                                Cuộc đời em với bao luân lạc.

                                Tìm gặp người xưa, em vẫn mong!

                                Nhớ lại thuở nào nơi Huế đô.

                                Anh mười bốn tuổi, em lên mười

                                Em cùng đàn trẻ chơi  “ù mọi”

                                Anh đã yêu thầm, em biết mô!

                                Mỗi ngày em dáng một thêm xinh,

                                Em bỗng ươm tơ một mối tình.

                                Trận “ù” từ buổi làm em giận,

                                Đã khắc tim em một bóng hình!

                                Vô Nam xây dựng nẻo tương lai,

                                Làm trai là phải đáng nên trai.

                                Tình yêu từ thuở còn e ấp

                                Vẫn ở trong lòng anh không phai.

                                Có bữa chàng trai bỗng ngỏ lời,

                                Ước mong hai đứa sống chung đôi,

                                Một khi chàng đã nên danh phận,

                                Cùng ở bên nhau đến mãn đời.

                                Lòng em chỉ có một người thôi,

                                Cũng ước sao cho chẳng phụ người.

                                Nhưng chính lòng em còn ray rứt,

                                Đau buồn số kiếp nỗi con côi!

                                Cánh bèo theo dòng nước nổi trôi

                                Ta lạc nhau rồi, người yêu ơi!

                                Một cơn gió bụi, tình ngang trái!

                                Lòng em còn nhớ nỗi khôn nguôi.

                                Hai chục năm sau, em trở về,

                                Tim mình nghe đậm nỗi tái tê!

                                Thân thế, em tìm ra manh mối,

                                Còn anh, năm “cải tạo” lê thê!

                                Anh vẫn chờ em bao tháng năm!

                                Em đã thành ra kẻ phụ phàng!

                                Ước chi gặp lại người xưa cũ,

                                Quỳ xuống bên anh, để phân trần!

                                Thôi nhé xin đành hẹn kiếp sau,

                                (Kiếp này ta chỉ biết thương đau)

                                Chờ em ở Bến Xuân năm ấy,

                                Đôi mình sẽ mãi bên nhau!

 

                                NGỌC KHUÊ    

 

  Trở về Mục Lục