Mục Lục

   Kư ức mùa Đông
 
      
Mai Băng Thanh YKH12

   Sài G̣n lại vào mùa Giáng sinh. Tiết trời hơi lành lạnh, khác hẳn với cái nóng thường nhật của thời tiết miền Nam. Báo chí và truyền h́nh đưa tin những h́nh ảnh lộng lẫy của đường phố để chuẩn bị  đón chào Giáng Sinh và năm mới. Đèn hoa giăng giăng khắp lối, rực rỡ sắc màu. Thật đẹp ….


Cơn mưa chiều bất chợt ở Sài G̣n vào những ngày cuối tháng 12 làm ḷng tôi chùng hẳn lại. Hàng năm vào những ngày này th́ trời đă hết mưa. Những cơn gió thoảng qua trong màn mưa, thổi tốc vào nhà làm tôi thoáng rùng ḿnh. Se se lạnh !!! một cảm giác se se lạnh của những ngày mùa đông ở Huế. Trời một màu xám xịt. Mưa làm con người có cảm giác buồn hơn. Tôi lại không phải là nhà văn hay là thi sĩ nên không có những cảm tác để viết lên những áng văn mượt mà, hay những thi ca trác tuyệt cho người đời thưởng thức. Tôi chỉ biết ngồi lặng người, để nỗi buồn vu vơ len lỏi vào tâm hồn.


Nhắm mắt lại, tôi muốn thời gian ngừng trôi, rồi con thuyền kư ức mang tôi trở về ngày xa xưa ấy. Vào lứa tuổi mùa thu của đời người, bước chân đă đặt qua bên kia triền dốc của cuộc sống, con người thường hoài niệm về quá khứ, lảng tránh hiện tại và cũng không muốn nghĩ đến tương lai. Đến một lúc nào đó trong cuộc đời, người ta thấy tuổi trẻ của ḿnh chỉ toàn là ước mơ và nỗ lực xây đắp một tương lai mơ hồ, và tuổi già th́ luôn luôn hồi tưởng và tiếc nuối một dĩ văng xa rồi. Tôi cũng là một mẫu số chung của lứa tuổi “Gió heo may đă về” đó. Là một người của khoa học nên tâm hồn tôi khô khan và cứng cỏi. Đối với thế giới văn chương, tôi như một con ốc thu ḿnh trong chiếc vỏ, để cảm giác như ḿnh được bao bọc bởi một chiếc tháp ngà. Nhưng tờ báo NHỚ HUẾ đă trở thành một chiếc cầu nối, giúp tôi truyền tải những ư tưởng mộc mạc đơn giản của một người chưa hề biết cầm bút.


Mắt vẫn nhắm chặt lại, kư ức bồng bềnh trôi. Tôi nghe trong tiềm thức của ḿnh giọng ca mượt mà liêu trai của Khánh Ly: Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ… Ôi!!! Tôi đang đưa ḿnh về Huế, đang cùng bạn bè ngồi trong quán Café Da vàng để nghe nhạc Trịnh Công Sơn da diết, ngấm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào… Con đường Lê Lợi vào những ngày mưa ở Huế đẹp nhưng buồn chi lạ. Từng hàng mưa mong manh, đan xen vào nhau như những sợi tơ lóng lánh dệt nên một tấm màn mưa lung linh huyền ảo. Vài chiếc xe vụt qua, tóe nước, rồi không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Trên vỉa hè tôi chầm chậm bước đi, dường như không màng đến hiện thực. Tuổi dậy th́ của một cô gái Huế mang nhiều mộng mơ, ước ao cho một tương lai đầy những hào quang và cũng nhiều thi vị cho cuộc sống. Chiếc áo dài trắng thấm nước, dán sát vào người. Tôi run lên trong chiếc áo mưa, nhưng vẫn thích cảm giác lang thang một ḿnh. Thoát khỏi sự kềm cặp của ba tôi trong chốc lát, v́ thường ngày tôi được ba đưa đón đi học, nhưng vào ngày mưa t́nh cờ ấy, tôi được nghỉ hai tiết sau do Thầy dạy Lư Hóa bị bệnh, nên tôi được một ḿnh lang thang trong mưa.


Thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp lướt qua, rồi những ánh mắt quay lại nh́n. Vang lên tiếng huưt sáo rồi tiếng chọc ghẹo vu vơ: Bé ơi, cho anh đồng hành với nhé. Tôi mỉm cười bâng quơ, xem như những lời chọc ghẹo đó không dành riêng cho ḿnh. Chầm chậm bước, từng bước chân đưa tôi đi trên cầu Tràng Tiền, chiếc cầu nổi tiếng của xứ Huế, chiếc cầu đă đi vào thơ ca nhạc họa, là niềm tự hào cho những người con của đất Thần Kinh. Gió lồng lộng, thổi vào người tôi làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo của một ngày Huế vào mùa đông. Những tháng ngày này, tôi đắm ḿnh trong những con Toán khô khan, những bài Lư Hóa hóc búa, những câu Pháp văn khó nuốt... để chuẩn bị cho kỳ thi Tú Tài Toàn. Ba tôi rất khó tính. Ông chỉ muốn các con học, và phải học thật giỏi th́ ông mới hài ḷng. Cho nên tuy tôi chỉ là con gái, nhưng ước vọng của ông mong muốn tôi phải trở thành một Bác sĩ. Tôi th́ thích ḿnh trở thành một Luật sư tài ba, xinh đẹp, như tôi đă từng ngưỡng mộ một Nữ Luật sư nổi tiếng ở Huế thời bấy giờ. Nhưng tôi không thể làm trái mong muốn của ba tôi. Cho nên tôi phải cắm đầu cắm cổ học, và chỉ biết học mà thôi. Buổi chiều mưa t́nh cờ hôm ấy cho tôi được thoát ra, để tâm hồn được tự do đi hoang trong chốc lát, trước khi trở về với cuộc sống thường nhật để làm hài ḷng cha mẹ, làm đứa con gái ngoan trong một gia đ́nh lễ giáo của Huế ḿnh.


Sinh nhật tôi rơi vào mùa Giáng sinh nên năm nào tôi cũng đón mừng sinh nhật của ḿnh vào những ngày cả thế giới rộn ràng cho ngày lễ Thánh. Tổ chức sinh nhật chỉ là một bữa ăn “đặc biệt” hơn ngày b́nh thường, do mẹ tôi tổ chức cho gia đ́nh cùng quây quần bên nhau để cả nhà cùng nhớ rằng đó là ngày tôi chào đời. Chỉ vậy thôi, v́ ba tôi nghiêm khắc, không muốn tôi giao du bè bạn nhiều sợ ảnh hưởng đến sự học của tôi.


Thi đậu Tú tài Toàn xong, tôi tiếp tục học nữa để phải thi đậu vào trường Y Khoa theo đúng ước vọng của ba tôi. Ư thức “Tam ṭng” được mẹ tôi dạy dỗ triệt để, nên trong cuộc sống của tôi, tôi tuyệt đối vâng lời ba tôi. Tôi vào Trường Đại Học Y Khoa Huế như một định mệnh đă an bài cho số phận của ḿnh. Ngày tôi vào trường, một vài cô bạn thân ở trường Đồng Khánh nói nhỏ cùng tôi: Y Khoa là trung tâm tàn phá nhan sắc, mi không biết hay răng mà đâm đầu vào đó rứa. Tôi lại mỉm cười vu vơ !!! Biết nói sao bây giờ. Tôi vào trường Y Khoa năm thứ nhất như mang theo một luồng gió mát thổi vào những ngày hè nóng nực, bởi trường Y ít có những bóng hồng. Các anh chị lớp trên nh́n tôi bằng ánh mắt thương hại, như ngầm nói với tôi rằng, vài năm sau nữa tôi cũng sẽ như các anh, các chị bây giờ. Tôi bước vào trường như một định đề toán học không thể nào thay đổi được. Tôi làm hài ḷng ba mẹ, nhất là ba tôi, ông hănh diện khi có cô con gái đầu ḷng sẽ là một Bác sĩ tương lai.


Lên sinh viên rồi, tôi có nhiều ánh mắt dơi trông, nhiều lá thư làm quen gửi đến, nhưng tôi nào dám đón nhận bất cứ t́nh cảm của ai v́ ba tôi nghiêm khắc quá. Tôi rụt rè, đi học rồi đi về nhà, vẫn theo xe ba đưa đón như những ngày c̣n trung học. Mẹ tôi thương và lo lắng cho con gái, nên mạnh dạn “cằn nhằn” ba tôi: Ông mà khó tính như rứa là sau này con gái nó thành mụ cô bà, ở giá suốt đời đó. Ba tôi vẫn không thay đổi quan điểm sống: Để yên cho nó học. Ở giá cũng được chứ bây giờ mà bồ bịch là hết học ngay. Bà cứ yên tâm, nó không lấy chồng được th́ ở với tui suốt đời, lo ǵ cho mệt. Tôi nghe ba mẹ nói với nhau mà nín lặng, không dám có một ư kiến nào, cho dù trong bụng vẫn muốn đứng về phía mẹ tôi lắm lắm.


Vào trường Y, bài học lư thuyết và thực hành làm tôi bù đầu. Không c̣n thời gian để mơ mộng hay tự huyễn hoặc ḿnh. Tôi chỉ biết những bài Sinh lư học khô khan, những bài Sinh hóa đầy những công thức khó nuốt. Lạnh người hơn cả là những bài về cơ thể học. Tôi bắt đầu làm quen với những bộ xương người, làm quen với những cái xác lạnh tanh nằm trong pḥng giải phẫu cơ thể học. Tôi dạn dĩ hẳn lên và mất dần nữ tính, mất dần vẻ yểu điệu thục nữ mà tôi cố gắng tạo ra để phù hợp với hoàn cảnh khi bước chân về ngôi trường Đồng Khánh Huế.


Rồi khi lên năm thứ hai, tôi bắt đầu được đi thực tập tại Bệnh Viện. Tiếp xúc với bệnh nhân, tôi mới cảm thông hết tất cả những đau đớn mà người bệnh phải gánh chịu. Quy luật Sinh, Lăo, Bệnh, Tử của cuộc đời làm tôi thấy thấm thía hơn. Tôi dịu dàng chăm sóc người bệnh, chịu khó lắng nghe họ than thở, và như vậy, tôi đă chia xẻ với họ rất nhiều. Tôi đón nhận được rất nhiều t́nh cảm của bệnh nhân, nhờ vậy tôi khá tiến bộ trong lĩnh vực bệnh lư. Nhiều mỹ cảm đă nẩy sinh trong quá tŕnh tiếp xúc giữa những bệnh nhân với cô sinh viên Y khoa, nên tôi cảm thấy hứng thú hơn và bắt đầu yêu ngành Y mà trước kia tôi không có ư định gắn bó cuộc đời ḿnh vào nghiệp dĩ này.


Cho đến mùa Giáng sinh năm 1974. Bốn năm học Đại học đă trôi qua. Tôi đang học năm thứ ba Trường Y; bạn bè cùng trang lứa đă chuẩn bị tốt nghiệp Đại học rồi. Đứa th́ ra trường làm Thầy Cô Giáo cấp ba, đứa th́ tốt nghiệp Cử nhân Luật... Riêng tôi c̣n cặm cụi cắp sách đến trường, vẫn miệt mài học tập về nỗi đau đớn của những con người để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng là trở thành một người Thầy thuốc giỏi để cứu người. Năm thứ ba, tôi thực tập ở Khoa Sản. Vui biết bao khi đôi bàn tay tôi chào đón những sinh linh bé bỏng vừa mở mắt chào đời. Nhiều sản phụ nói vui: Tôi ước ǵ con tôi sau này cũng xinh đẹp, thông minh và lanh lợi như cô. Tôi vui lây với niềm vui của họ, quên đi cái mệt nhọc của những đêm trực thức trắng tại Bệnh Viện để làm nhiệm vụ.


Đêm Giáng sinh năm đó trời mưa lành lạnh. Bạn bè của tôi cũng tổ chức đón mừng Giáng sinh với nhiều h́nh thức và rủ tôi cùng tham dự. Nhưng tôi đă mạnh dạn chối từ tất cả những lời mời hấp dẫn đó để ở nhà, v́ tôi chắc chắn một điều rằng, những bữa tiệc Giáng sinh luôn luôn phải về thật khuya, mà điều đó th́ tôi không bao giờ được phép. Tôi vào pḥng, mở cassette nghe nhạc. Những bài nhạc Trịnh nghe da diết và lăng mạn đến nao ḷng. Đang thả hồn theo tiếng nhạc th́ tôi nghe tiếng chó sủa. Tôi thầm nghĩ: ai mà đến nhà ḿnh giờ này. Uể oải bước ra cửa, tôi thấy một bóng dáng cao lớn, mặc chiếc áo mưa rộng thùng th́nh. Mở cửa ra th́ tôi ngạc nhiên khi nh́n thấy anh, một đàn anh học trên tôi ba lớp. Tôi bối rối, nửa muốn mời anh vào nhà chơi, nửa th́ sợ ba tôi cằn nhằn... Tôi đang phân vân chưa biết tính sao th́ anh mỉm cười nhắc nhở: Bộ T định để anh đứng ngoài trời mưa lạnh hay sao mà không mời anh vào nhà? Tôi luống cuống, mở rộng cánh cửa nhà ra và lắp bắp: Xin lỗi anh, mời anh vào, tại anh đến bất ngờ nên T ngạc nhiên quá !


Anh học trên tôi ba lớp, chúng tôi quen biết nhau ở trường, v́ trường Y Khoa tôi theo học rất ít sinh viên. Cả sáu lớp ở trường chưa đến hai trăm người, hơn nữa cùng nhau thực tập tại bệnh viện nên chúng tôi biết nhau gần hết. Tuy vậy, tôi vẫn không dám đón nhận bất cứ t́nh cảm của ai, v́ ba tôi nghiêm khắc quá. Tôi sợ… Ông luôn luôn nhắc nhở tôi phải học, không được dính dáng đến chuyện t́nh yêu, mà theo ông đó là điều cấm kỵ nhất. Ông thường xuyên bảo tôi phải làm gương cho các em, rồi khi nào tốt nghiệp, ra trường đi làm rồi th́ lúc ấy hăy có người yêu (Trời ơi! Lúc tôi tốt nghiệp đi làm th́ đă già đanh già đế rồi, làm sao mà có người để ư nữa. Những ư nghĩ này tôi chỉ dám nghĩ thầm kín ở trong ḷng, không dám thố lộ cùng ai.) Cho nên hôm ấy anh đến chơi vào đêm Giáng sinh làm tôi vừa ngạc nhiên, vừa sợ hăi. Cùng học trên trường lại là đàn anh, anh thường giúp đỡ tôi trong học tập, chứ chưa bao giờ có ư tán tỉnh tôi. V́ vậy, tôi không hiểu tại sao anh lại biết nhà tôi mà t́m đến ngay vào cái đêm mà mọi người, nhất là nam thanh nữ tú đều tham gia vui chơi trong ngày lễ Thánh. Vào nhà ngồi vừa ấm chỗ là anh hỏi tôi:

- Hôm nay T không đi chơi à? Noel mà, Huế đẹp lắm, sao T lại ở nhà rứa?

Tôi mỉm cười:

- T không thích đi chơi khuya, hơn nữa ba T khó tính lắm, đi chơi về khuya là bị đập chết …

Anh cười x̣a …Thấy trên bàn có quyển Nửa chừng xuân của tác giả Khái Hưng, anh cầm lên rồi nhẹ nhàng hỏi tôi:

- T thích đọc Tự Lực Văn Đoàn à?

Tôi trả lời sôi nổi:

- Dạ, T rất thích. T đọc nhiều lắm anh ạ.

Câu chuyện xoay quanh những tác phẩm văn học nổi tiếng của nhóm Tự Lực Văn Đoàn làm không khí ấm dần lên, bớt vẻ dè dặt của buổi ban đầu bỡ ngỡ. Măi nói chuyện quên mất thời gian, đến lúc nh́n đồng hồ thấy chiếc kim ngắn đă chỉ đến con số 10, tôi giật ḿnh. Anh nhanh trí thấy được sự lo lắng của tôi nên đứng dậy từ giă ra về với ánh mắt nh́n lưu luyến. Tôi cúi mặt, hơi thẹn thùng với cái cảm giác lạ lùng ấy. Tiễn anh về, vừa xoay vào nhà th́ thấy mấy đứa em đứng nấp sau cánh cửa cười rúc rích: Ai rứa, bồ chị đó hả? Tôi cốc lên đầu tụi nó: Nói tầm bậy tầm bạ không hà, sao giờ này mà mấy đứa chưa chịu ngủ. Không sợ ba la hả?... Tôi tắt đèn, vào giường nằm và trằn trọc. Đó là đêm đầu tiên trong cuộc đời, tôi có cảm giác khó ngủ.


Kư ức vẫn bồng bềnh trôi, tôi vẫn muốn thời gian ngưng đọng lại, để con thuyền kư ức đưa tôi vào cơi mộng năm xưa, xa lánh tạm thời cuộc sống hiện tại. Không gian quanh tôi thật tĩnh lặng, h́nh như mưa đă ngừng rơi. Mưa ở Sài G̣n không như những cơn mưa dai dẳng ở Huế, chợt nắng, chợt mưa! Mưa ở Huế kéo dài từ ngày này qua tháng nọ, như con người Huế thâm trầm, sâu lắng. Trời Huế những ngày tháng mưa mùa đông mang một màu xám xịt, mặt trời không ló dạng dù vào buổi b́nh minh, như cô gái Huế e ấp sau tấm màn cửa không dám lộ mặt cho những “cây si”chiêm ngưỡng.


Mơ mộng đến thế nào th́ cũng đến lúc phải tỉnh mộng. Trở về với thực tại để thấy cuộc đời không chỉ là một giấc mơ. Nhan sắc cố đô rồi đến ngày cũng tàn phai theo màu thời gian. Chỉ c̣n lại chút dư âm của những tháng ngày đă xa quá là xa …
                                   
 

                                                       BS.  MAI BĂNG THANH
                                                          Tháng 12 năm 2010

 

 

   Trở về Mục Lục