Mục Lục

 

CÔ GÁI MANG HAI D̉NG MÁU

                      Cao Thanh Tâm

  Nhà tôi ở nơi Thành nội, kinh thành Huế, xứ của những cô Tôn nữ quư phái, con nhà nề nếp cao sang. Hoặc họ, mặc dù là ở giai cấp nào đi nữa, nhưng nguồn gốc vẫn cao quí chốn kinh thành và vẫn tự hào là con cháu xa gần của Hoàng gia.

Nhưng tôi th́ khác, từ khi lớn lên, nhà chỉ có ba mẹ con bên nhau. Tôi không biết cha tôi là ai, chỉ biết chắc một điều ông không phải là người bản xứ nên mới để lại nơi tôi chiếc mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp cùng làn da trắng ngần và khuôn mặt thu hút mọi người. Mẹ tôi là một người đàn bà b́nh thường nếu không nói là kém nhan sắc, nhưng sự kết hợp mầu nhiệm của hai ḍng máu, tạo hóa đă nặn ra tôi, một bức tượng hài ḥa sống động và diễm lệ. Đó là một niềm kiêu hănh và an ủi cho tôi v́ bù lại, ḿnh không được sinh ra từ một nếp nhà ḍng dơi. Cô em gái tôi không được sắc sảo như tôi nhưng nó vẫn có một khuôn mặt bầu bĩnh, quyến rũ, và ưa nh́n.Ai cũng biết rằng chúng tôi không cùng cha v́ những nét khác nhau rơ rệt trên khuôn mặt hai đứa, kề cả tính t́nh: Tôi th́ sôi nổi mà nó th́ đằm thắm.

 

Thời thơ ấu, tôi không biết mẹ làm ǵ để sinh sống, nhưng mơ hồ biết cái nghề đó không làm hàng xóm có thiện cảm với gia đ́nh tôi, và về sau c̣n làm hại tới hạnh phúc của chúng tôi nữa.

 

Tôi lớn lên với nhan sắc rực rỡ thắm tươi và nổi bật lên trong đám thiếu nữ khuê các chung quanh, họ hơn tôi cái nề nếp đoan trang nhưng không thể nào hơn về nét lôi cuốn mănh liệt của một cô gái lai Pháp như tôi. Các chàng trai chung quanh theo tôi dập d́u, chỉ làm cho tự ái của tôi được thỏa măn chứ không làm cho tim tôi rung động. Tôi rất hănh diện được các vương tôn công tử si mê sống chết với ḿnh; gia đ́nh họ càng coi rẻ tôi, th́ con em họ càng lao vào chinh phục tôi như những con thiêu thân.

 

Một buổi chiều mùa hè nhạt nắng, tôi đến nhà một người bạn thân để chơi vũ cầu v́ cô bạn này có một khu vườn rộng mát dễ thương.Tôi đă gặp chàng ở đó, năm ấy chàng hai mươi và tôi mười tám. Chàng vừa bước chân vào đại học với dáng mảnh dẻ của một thư sinh, nét mặt chàng c̣n nét thơ ngây làm tôi lưu ư, nhất là chàng xuất thân từ ḍng dơi Hoàng tộc là điều làm tôi hănh diện. Trong tận cùng của tâm hồn, tôi vẫn mặc cảm về gia đ́nh và vị thế của một đứa con lai. Tuy nhỏ hơn chàng hai tuổi nhưng tâm hồn tôi già dặn hơn chàng rất nhiều do hoàn cảnh của gia đ́nh tạo nên. C̣n chàng, chàng có nét mặt dễ thương, ngây thơ và thánh thiện quá, chắc chắn chàng phải là lần đầu biết yêu nên mới có nét khờ khạo lúng túng mỗi lúc gặp tôi. Thế nhưng chúng tôi có những khác nhau về tính t́nh và bản chất. Vốn là một cô gái lai, cơ thể tôi nẩy nở và phát triển rất sớm đi theo với những thay đổi về tâm sinh lư. Tôi khát khao yêu đương một cách cuồng nhiệt chứ không phải chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau vơ vẩn vài câu không đâu rồi chia tay. Đă nhiều lần gặp chàng ở những nơi thuận tiện, tôi chờ đợi biết bao một ṿng tay, một chiếc hôn hơn là những câu hỏi thăm vu vơ và thái độ đứng đắn của chàng. Chàng th́ trân trọng t́nh yêu đầu và choáng ngợp trước vẻ đẹp rực rỡ của tôi. Tôi th́ thích nét ngây thơ của một chàng trai mới lớn nhưng chúng tôi khác nhau nhiều mặt quá. Tôi không thích lối nói chuyện tế nhị nhẹ nhàng của chàng mà chỉ muốn chàng đến với tôi như một ngọn lửa đam mê. V́ thế mà dù yêu nhau, nhưng khi nghe được những dư luận về thái độ của gia đ́nh chàng, có cảm tưởng không tốt đối với mẹ tôi, th́ một nỗi uất hận bùng lên trong ḷng tôi và để trả thù, tôi cặp ngay với một trong những chàng trai có nhiều ưu thế đang ngày đêm vây quanh tôi, và thế là mối t́nh thơ ngây tan như bọt nước. Đôi khi tôi chạnh ḷng nghĩ tới chàng đang miệt mài học hành để quên đi nỗi buồn phải xa tôi, nhưng rồi cuộc sống đă cuốn tôi đi xa dần chàng thanh niên Hoàng tộc dễ thương này.

Sau nhiều cuộc phiêu lưu t́nh cảm, tôi kết hôn với một chàng trai của một gia đ́nh thương gia, chẳng phải v́ tôi yêu chàng ta cho lắm mà v́ tôi lỡ có thai với chàng. Đây không phải là một cuộc hôn nhân hạnh phúc v́ sự vũ phu của chồng tôi. Chàng thường xuyên ghen tuông v́ nét tươi cười như lẳng lơ của tôi với mọi người chung quanh và thường xuyên đánh chưởi vợ! Tôi biết là chàng quá ghen sợ mất tôi, nhưng làm sao mà thay đổi được tâm tính  nóng bỏng sôi nổi của một người mang hai ḍng máu!

Lấy chồng rồi, nhưng đôi khi tôi vẫn nghĩ về người cũ để luyến tiếc những ngày qua. Thời gian này người cũ của tôi đă có một cô bạn gái nhỏ xinh xinh, h́nh như nàng mới vào đại học th́ phải. Tôi thoáng buồn khi nghe tin này và nôn nao muốn biết cô bé đó là ai.

 

Một buổi chiều mùa đông lạnh nhưng không mưa, vợ chồng tôi đang đèo nhau trên Vespa về thăm nhà chồng ở cầu Đông Ba, khi qua cầu Gia Hội, chồng tôi chợt nói:

-Này, em có thấy cô bé mặc chiếc măng tô màu xanh đang đi bộ kia không? Người yêu cũ của em đang theo cô ta đấy!

Tôi náo nức nh́n lại th́ thấy một cô bé khoảng mười tám tuồi, mặc chiếc jupe màu xám và chiếc áo măng tô xanh đang ôm cặp đi qua cầu. Tôi vỗ vào vai chồng:

-Anh quay xe lại đi, cho em nh́n cô ta một chút.

Ch́u ư tôi, chồng tôi ṿng xe lại, tôi chăm chú nh́n cô bé c̣n nét dễ thương rất trẻ thơ, cô ngạc nhiên nh́n lại chúng tôi rồi cúi đầu bước mau. Ḷng tôi chợt gợn lên một cảm giác khó tả, vừa bâng khuâng vừa man mác buồn nhưng thật ḷng mừng cho chàng có một cô bạn dễ thương, bên cạnh đó là nỗi ích kỷ dâng lên như sóng. Tôi biết là chàng không c̣n buồn khổ v́ ḿnh nữa, chút t́nh thơ ngây đă theo gió bay đi. Tôi bất giác thở dài. Chồng tôi lạnh lùng nói:

-Em tiếc nó lắm à? Đời nào gia đ́nh nó chịu cưới em mà tiếc! Nghe nói cô bé này con nhà đàng hoàng, xứng với nó rồi!

Biết là chồng có ư chọc tức v́ ḷng vẫn c̣n ghen với người cũ của ḿnh, tôi im lặng vu vơ nghĩ về chàng, về cô bạn mới của chàng. Họ thật là một đôi quá dễ thương, tâm hồn tôi chợt rộng mở, tôi không buồn tủi ǵ nữa mà chỉ thấy nhẹ nhàng mênh mang. Tôi vỗ vai chồng nói đùa:

-Thôi đi ông ơi! Chạy nhanh về ông bà nội đón con, tụi nó đang khóc v́ chờ ba má lâu quá rồi, c̣n ǵ nữa mà ghen!

Chồng tôi cười x̣a và phóng xe chạy nhanh về phía cầu Đông Ba. Tôi ôm chặt lưng chồng và cảm thấy như xuân đang về đâu đây mặc dù trời mới bắt đầu vào đông.

Hạnh phúc không ở lâu như mong đợi v́ tôi không thể nào chung sống với một người hay ghen và ích kỷ một cách quá đáng như chồng tôi, mặc dù chúng tôi đă có với nhau ba thằng con trai dễ thương.

 

Sau 1975, cuộc sống càng khó khăn th́ gia đ́nh tôi càng lún sâu vào địa ngục, chúng tôi ly dị, tôi giữ ba đứa con và hai năm sau, tôi đem các con qua Pháp theo diện con lai. Trước khi rời Việt Nam, tôi đạp xe qua nhà chàng, bâng khuâng nh́n hàng chè tàu và bức b́nh phong oai nghiêm sau cổng nhà chàng. Bức b́nh phong này đă cản trở t́nh yêu của chúng tôi ngày xưa, nhưng cũng phải thật ḷng hỏi lại ḿnh: Nếu tôi và chàng nên duyên chồng vợ th́ với cá tính sôi động của ḿnh, biết chúng tôi có êm đềm với nhau cho đến ngày nay không? Điều đó chính tôi cũng không dám trả lời, thôi th́ cứ giữ một chút t́nh yêu trong trái tim bé nhỏ để t́m một chút yên tĩnh cho tâm hồn là tốt nhất. Người cũ của tôi cũng đang sống ṃn trong một trại cải tạo nào đó nên không mong ǵ gặp lại một lần cuối trước khi bỏ nước ra đi.

 

Tôi về với quê cha mà ḷng vẫn đau khi giă từ quê mẹ, nơi nuôi dưỡng tôi lớn khôn và cũng là nơi khởi đầu cho một t́nh yêu nồng nàn sôi nổi nhưng đă lắng đọng nơi tâm hồn tôi nhiều năm nay. Tôi t́m gặp vợ con chàng như t́m lại một chút ǵ liên hệ đến người tôi yêu. Bao năm qua tôi theo dơi nếp sống của gia đ́nh chàng mặc dù họ không biết ǵ về tôi. Tôi thấy thằng con trai chàng rất dễ thương nh́n y hệt chàng, và vợ chàng xanh xao ṃn mỏi với cuộc sống đầy khó khăn.

Ngày bước lên phi cơ, tôi nh́n lại mảnh đất quê mẹ, thầm nói câu tạ từ và những giọt nước mắt thương tiếc đă rơi xuống cho một chút t́nh thơ ngây, giờ đă tàn phai theo năm tháng!

 

Cuộc sống ở quê cha vừa lạc loài vừa khó khăn, tôi bước thêm bước nữa với một người bản xứ nhưng vẫn không thể ḥa nhập vào gia đ́nh và xă hội. Sao tôi có thể cô đơn trên quê cha của ḿnh? Thượng đế thật bất công với những đứa con lai như chúng tôi; quê mẹ th́ lạnh nhạt coi thường, quê cha th́ hờ hững thờ ơ. Ổn định được cuộc sống nhưng tôi không thể nào ổn định được tâm hồn, tôi lần ṃ hỏi thăm bạn bè và biết được tin người cũ của tôi đă ra khỏi trại cải tạo và cùng vợ con định cư ở Mỹ. Khi xin được số phone của chàng tôi ngồi lặng rất lâu bên chiếc phone với tâm hồn nổi sóng. Tôi nôn nao muốn nghe lại tiếng của người xưa, nhưng để làm ǵ nữa, liệu chàng có c̣n nhớ đến tôi không? Nếu có th́ sẽ t́m gặp nhau chăng? Ở xứ tự do chuyện đó đâu có khó ǵ, và rồi sẽ đi đến đâu khi cả hai chúng tôi tóc đă điểm sương?

H́nh dáng xanh xao ṃn mỏi của vợ chàng hiện ra trước mắt tôi, so với cô bé mặc jupe xám áo măng tô xanh ngày xưa thật hoàn toàn khác biệt. Thôi, hăy để yên cho chàng vui hưởng chút hạnh phúc cuối đời sau những năm dài tù tội; hăy để yên cho thằng bé con chàng vui với tuổi xuân và hăy để yên cho cô bé dễ thương ngày xưa có được những ngày hạnh phúc sau những năm dài với ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân th́.

 

Tôi thẫn thờ xé nát tờ giấy nhỏ mà người bạn thân đă ghi số phone của chàng và đăm đăm nh́n qua cửa sổ, ngoài kia tuyết rơi trắng xóa che lấp cả những cành thông xanh. Tôi thấy trên nền tuyết trắng xóa là chiếc áo sơ mi trắng ngày xưa chàng thường mặc khi sang nhà tôi; tôi thấy lại chiếc sân vũ cầu ngày nào đầy lá me bay, và h́nh ảnh chàng bồi hồi bên cạnh tôi...

Rồi tất cả như tan biến vào hư không, khi chính tay ḿnh xé nát đi điểm hẹn mong manh cuối cùng của đời ḿnh...

                                      

CAO THANH TÂM

Tháng Chín/2006

Trở về Mục Lục