Thổn thức

 

 

M

ấy hôm nằm trên giường bệnh, ḷng đă dặn ḷng không được suy nghĩ mông lung, nhưng nh́n qua khe cửa, thấy ánh nắng mặt trời rạng rỡ th́ ḷng tự hỏi ḷng, ḿnh c̣n có bao nhiêu ngày để nh́n thấy ánh sáng mặt trời nữa.

Một trận mưa chiều, bầu trời u ám, những hạt mưa tí tách rơi, tôi lại buột miệng sao mưa buồn quá, rồi lại chạnh ḷng tự hỏi, đến một ngày nào th́ sẽ không thấy mưa buồn nữa????


Từ khi tôi ngă bệnh, chồng tôi không rời xa tôi nửa bước. Anh dịu dàng dành tất cả phần chăm sóc tôi, cương quyết không mướn người giúp việc. Nh́n anh tự tay chăm sóc cả những phần dơ bẩn nhất, rồi đến cả những phần tế nhị nhất, nhiều lần tôi đă không kềm được cảm xúc. Tôi ̣a lên khóc như một đứa trẻ lên ba, nức nở: Em không muốn sống thêm nữa.….. Anh đă nhẹ nhàng an ủi tôi, v́ anh biết tôi đang rất mong manh.
Tôi là một người đàn bà nhiều nghị lực. Việc đổ một giọt nước mắt đối với tôi rất khó khăn. Nhiều khi đối diện với nhiều trái ngang của cuộc sống, tôi đă muốn khóc cho ḷng nhẹ nhàng bớt, nhưng vẫn không thể nào khóc được.
Vậy mà giờ đây tôi trở nên mong manh như hạt sương mai. Tôi dễ khóc, không phải v́ buồn hay hối tiếc cho số phận ḿnh ngắn ngủi, mà v́ t́nh yêu thương của những người chung quanh tôi.

Tôi đă sẵn sàng đón nhận điều xấu nhất xảy ra cho cuộc đời tôi. Bởi v́ tôi vẫn hiểu rằng, cuộc sống là quy luật Sanh, Lăo, Bệnh, Tử của tạo hóa. Bây giờ tôi đang ở trong quy luật thứ ba, rồi sẽ đến dấu chấm tận cùng của sự lạnh lùng. Cát bụi sẽ trả về cát bụi. Từ lâu tôi vẫn quan niệm rằng: Hăy sống như thế nào mà lúc tôi sinh ra mọi người cười khi tôi cất tiếng khóc chào đời, và khi tôi ra đi, tôi sẽ mỉm cười th́ những người chung quanh tôi đều khóc.


Tôi không phải là một thánh nhân, mà là một người đàn bà b́nh thường trong cuộc sống. Tôi chỉ đem tấm chân t́nh đối đăi với tất cả mọi người. Tôi chỉ biết phải làm người con hiếu thảo với cả tứ thân phụ mẫu, làm người vợ đúng nghĩa đối với chồng, làm người mẹ hiền đối với con cái.……


Tôi sống chan ḥa với tất cả mọi người. Lúc nào tôi cũng muốn đem niềm vui đến cho bạn bè chung quanh ḿnh. Tất cả đắng cay, mặn chát của cuộc đời, tôi thường nuốt ngược vào trong. Tôi muốn mọi người xung quanh tôi được vui. Ở nhà chỉ có hai vợ chồng, tôi thường tíu ta tíu tít kể cho anh nghe nhiều chuyện trên trời dưới đất. Lúc nào anh cũng lắng nghe tôi nói. Có khi tôi lại nghêu ngao hát, những bài hát không đầu, không đuôi. Tôi muốn cuộc sống vui vẻ, không tham vọng nhiều tiền tài hay danh lợi, chỉ cần một cuộc sống b́nh dị, không xa hoa phù phiếm. Với tôi như vậy đă là quá đủ cho một đời người.


Vậy mà nay tạo hóa trêu ngươi. Người muốn thử thách tôi, hay muốn trừng phạt tôi, v́ tôi thường tỏ ra rất b́nh thản khi đón nhận căn bệnh nan y của thế kỷ. Tôi vẫn thường nói với chồng tôi một cách rất tự nhiên rằng, nếu tôi mắc bệnh, hăy để tôi tự xử. Nhưng nay, tôi đâu có quyền làm theo ước nguyện của ḿnh. Chồng tôi níu kéo tôi hằng giây, hằng phút. Anh luôn lo sợ cái ngày mà tôi không c̣n hiện hữu. Anh sợ mất tôi. Ôi, cái nghĩa tào khang sao mà nó thiêng liêng đến như vậy? Bên anh đâu c̣n h́nh ảnh người phụ nữ trong ngọc trắng ngà, vui tươi, sinh động. Bây giờ là một cơ thể bệnh hoạn ră rời, với vết mổ chằng chịt. Tôi xót xa nh́n lại chính ḿnh, nghẹn ngào cho sự thay đổi đột ngột. Ră rời thân xác, trí tuệ của tôi có c̣n chăng sự minh mẫn của ngày nào??


Ước nguyện tự AN TỬ không thành, tôi phải chấp nhận sự hành xác. Ngay phút giây được đưa ra khỏi pḥng mổ, tôi đă cảm nhận được cơn đau muốn xé nát cả con người ḿnh. Tôi không khóc, không đổ một giọt nước mắt cho cơn đau thể xác, nhưng tâm hồn tôi gào thét đớn đau như sóng thần cuồn cuộn. Tôi cắn chặt răng, cố mỉm cười với gương mặt của chồng tôi đang cúi sát nh́n tôi v́ lo lắng. Anh không thể tự ḿnh đi xe được. Dắt xe ra khỏi nhà, anh vấp té mấy lần. Quá nguy hiểm nên con tôi bắt anh phải đi xe taxi để lên Bệnh Viện thăm tôi. Tôi cố nói với anh rằng tôi khỏe, tôi không sao, nhưng nh́n trong ánh mắt của anh, tôi biết rằng anh không thể tin rằng tôi nói thật. H́nh ảnh tôi sinh động, ham công tiếc việc vẫn c̣n nguyên vẹn trong anh mà. Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, nên làm sao anh có thể tin rằng người đang nằm trên giường bệnh là tôi, người đang níu kéo cuộc sống v́ anh là tôi???

 


Những gương mặt thân yêu lần lượt cúi xuống nh́n tôi với nhiều thương cảm. Những giọt nước mắt của các em từ Huế bay vào, và từ trên Dalat đi xuống rơi trên gương mặt tôi. Những giọt nước mắt của t́nh anh chị em, nồng nàn, nhưng mặn chát. Rồi những gương mặt bạn bè thân quen, nhạt nḥa những giọt lệ ân t́nh. Các bạn khóc cho tôi, cho cuộc đời ngắn ngủi của tôi. Những gương mặt thân t́nh yêu thương nhiều quá!!!!!!!!! Tôi đếm sao hết được, kể sao hết được khi trang giấy th́ ngắn mà t́nh cảm bạn bè th́ quá dài. Đằng sau xa xa, h́nh ảnh những cô bạn thân thương đang khóc ngất. Tôi cảm thấy hạnh phúc trào dâng, nhưng trong ḷng th́ nước mắt tràn lên như những cơn sóng trong những ngày biển động mạnh, cuốn phăng tất cả chút tàn hơi c̣n sót lại trong cơ thể bệnh hoạn ră rời của tôi.


Nh́n xuống thấy Mỹ Hạnh đang chăm chút cho thân thể của tôi, tôi cảm động không thốt được nên một lời nào. H́nh ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, năng động nay đâu rồi????. Tôi muốn gào thét lên thật to, cho tiếng gào vang đến tận Trời cao, tại sao ??? tại sao ??? nhưng tôi đành bất lực.
Rồi các bạn ở khắp nơi: Huế, Dalat, cả nửa ṿng trái đất…và nhiều nhiều nữa, gọi điện thoại về từ rất nhiều nơi. Các bạn cũng khóc ngất cho số phận của tôi. Tôi không c̣n chút hơi tàn để trả lời điện thoại. Con gái tôi thay mặt gia đ́nh cám ơn sự quan tâm của các bạn. Nhiều lúc tôi nghe tiếng sụt sùi của con khi đang tiếp chuyện điện thoại. Tôi quay mặt vào trong, cố che dấu những giọt nước mắt đang chực trào thành ḍng suối trên khóe mắt.
Những viên thuốc mang nặng ân t́nh được các bạn gửi trao cho tôi chống chọi với căn bệnh ác tính. Những chén cháo ly sữa…….. gói gọn yêu thương được các bạn thay nhau mang đến cho tôi. Tôi uống từng viên thuốc, ăn từng muỗng cháo, uống từng ngụm sữa…….mà như nuốt trọn t́nh cảm yêu thương của các bạn dành cho tôi.
Như vậy đó, cuộc sống vô thường nhưng tràn ngập yêu thương. Tôi không biết tôi sẽ kéo dài cuộc sống như thế nào, khi chỉ thị của thần chết đă xem mặt, đặt tên??? một tháng, một năm hay vài năm nữa???. Điều tôi không thể nào biết được. Tôi chỉ biết những ngày tháng sắp tới, tôi phải chiến đấu với bệnh tật bằng những đợt thuốc hóa trị tàn phá tế bào ung thư nhưng đồng thời cũng sẽ tàn phá cơ thể tôi. Cầm trên tay cái đầu tóc giả do bạn bè trao tặng, tôi cảm thấy thật ngậm ngùi.


Tứ thân phụ mẫu đều đă quy tiên. Đó là hạnh phúc của tôi, khi tôi đă làm tṛn chữ hiếu, lo cho cha mẹ hai bên mồ yên mả đẹp. Nếu cha mẹ tôi c̣n sống, ông bà sẽ rất đau đớn và vật vă khi đứa con yêu thương mắc vào căn bệnh ác tính này. V́ vậy, ơn Trời, tôi không phải chứng kiến những giọt nước mắt của cha mẹ, v́ chắc chắn rằng điều đó sẽ làm tôi đau khổ nhất.


Tôi chỉ muốn nói với người bạn đời yêu thương rằng: Em xin lỗi, em đă không thể theo anh đến tận ngày răng long đầu bạc để cùng nhau chia xẻ vui buồn trong cuộc sống mà em phải ra đi trước. Chỉ mong anh đón nhận nghịch cảnh, chấp nhận hoàn cảnh không thể nào thay đổi được. Chỉ ước mong anh sống thật b́nh yên trong những ngày không có em….


Tôi muốn nhắn nhủ với con cái rằng: Hăy yêu thương nhau khi c̣n có thể. Hăy xây dựng hạnh phúc gia đ́nh bền chặt, dạy dỗ con cái thành người hữu dụng cho gia đ́nh và cho xă hội.


Tôi muốn nhắn nhủ với các em tôi rằng: Chị được chào đời trước th́ ra đi trước là chuyện đương nhiên. Hăy sống thật tốt và bảo vệ gia tộc từ đường như truyền thống của gia đ́nh được cha mẹ hun đúc từ khi chúng ta c̣n trẻ dại.

Lời cuối cùng, tôi muốn nói với bạn bè và những người quen biết hay không quen biết, nhưng đă quan tâm, chia xẻ nỗi đau của tôi bằng email, điện thoại, hay lời thăm hỏi từ khắp nơi: Tôi xin tri ân tất cả những ǵ các bạn đă gửi trao cho tôi. Tôi sẽ chiến đấu như mong ước của gia đ́nh và bạn bè, nhưng nếu lực bất ṭng tâm th́ xin các bạn nghĩ cho rằng: Tôi luôn luôn hiện hữu trong ḷng của các bạn. Khi lật những h́nh ảnh trong album, các bạn sẽ vẫn thấy tràn ngập h́nh ảnh của tôi với nụ cười rạng rỡ. Khi mở blog Tiengsonghuong ra, các bạn cũng vẫn nh́n thấy tôi sống động với nhiều bài viết từ tâm tư trong cuộc sống đời thường của tôi. Chiếc thuyền nhỏ chở cuộc đời tôi đă vượt qua nhiều thác ghềnh, băo táp, vượt qua nhiều sóng gió, phong ba, nay sắp đưa tôi đến một bến bờ b́nh yên vĩnh cữu.


Đừng khóc v́ thương tiếc tôi, mà hăy vui mừng cho tôi, v́ tôi đă sống một cuộc sống có ư nghĩa.
Và tôi sẽ bất tử trong ḷng những người yêu thương tôi.

 

BS MAI BĂNG THANH
Tháng 12 năm 2011

 

 

Trở về trang chủ