Hai ngày rồi, không thấy bóng h́nh Uyển Nhi.

Nằm ở bệnh viện, Hoàng Mai sốt ruột và nhớ vợ. Nàng vào Sài G̣n chắc có bồng con theo. Chắc vợ anh quá bận, phải lo cho con, mà sao Uyển Nhi không bồng bé vào thăm anh? Anh nhớ gia đ́nh nhỏ của ḿnh.

Anh mỉm cười nhớ thương bé; bé giống anh như hệt. Nàng không hiểu anh đang rất cô đơn nơi đây với vết thương rất nặng, hay sao? Những tưởng nàng sẽ trở vào với anh ngay, anh đă đợi… và đợi cho đến hôm nay…

Em có biết không! Lần bị thương này, anh không chắc có c̣n gặp lại em nữa không… anh c̣n sống lần này là Trời đă thương và che chở cho anh…

Hoàng Mai bị phục kích và bị thương rất nặng, vợ anh chưa có một lời hỏi thăm! Chưa kịp có một ṿng tay cho nhau sau thời gian xa cách. Cơ thể anh đau đớn và mệt mỏi, anh chưa nói lời nào th́ nàng đă rời khỏi pḥng!

Uyển Nhi, anh yêu em, giờ này, anh nhớ em thật nhiều. C̣n em! Em đang ở đâu?

Có điều ǵ làm em thay đổi, khiến ḷng em nguội lạnh với anh? Trong lúc em biết anh đang bị thương rất nặng… anh không chịu nỗi sự hững hờ của em.

Choáng váng v́ những vết thương xuyên qua cơ thể. Chân phải bị găy phải bó bột, cổ tay trái bị bể nát đau đớn, may mà bàn tay c̣n dính với cổ tay, y tá phải chăm sóc cẩn thận, thay băng mỗi ngày, bàn tay phải nay chỉ c̣n ngón cái và ngón trỏ, ngón chính giữa cũng bể nát. Viên đạn xước qua bụng rách một đường dài, bay ra nằm yên ở cùi chỏ, sẽ được mổ lấy ra trong những ngày sắp đến. Máu tươm ra gần hết, trực thăng đă đáp xuống, kịp thời chuyền máu cho anh ngay trên đường đưa anh đến bệnh viện Cộng Ḥa.

Có phải v́ anh bị thương quá nặng nên người vợ yêu lạnh lùng với anh? Giờ này em ở đâu mà không ở bên anh!

Thường khi nàng để ư đến anh từng chút một, mà đă hai ngày rồi, hai ngày dài đằng đẵng vắng bóng vợ anh! Nằm đây với vết thương rất nặng, đầu óc choáng váng, anh rất cần t́nh yêu cùng sự chăm sóc, lời nói dịu dàng của vợ.    

-         Sao em không đến với anh ngay giờ phút này, khi anh đang rất nhớ em!

Em c̣n nhớ những ngày em chăm sóc anh năm Mậu Thân tại Tiểu khu Đà Lạt? Và lần anh trở về từ Ben hét với cơn sốt rét… Em luôn quanh quẩn kề bên, anh thật ấm ḷng với sự khích lệ cùng t́nh yêu của em, đă nâng đỡ anh rất nhiều, thương em vô cùng... Bao giờ anh có thể quên!

Anh nhớ Uyển Nhi và mong giờ này có nàng bên cạnh. Chàng đang rất cô đơn, những vết thương làm cơ thể anh ră rời, anh đang chờ nàng… anh cần lời nói dịu dàng an ủi của người vợ anh yêu, anh muốn hôn lên bàn tay dịu mềm của vợ…

Cả người chàng đau rát, nhức nhối trong từng thớ thịt, trong xương. Vắng nàng, Hoàng Mai cảm thấy trống vắng cô đơn hơn bao giờ, anh nhớ Uyển Nhi, nhớ tiếng nói nhẹ như hơi thở của nàng.

Sao vợ anh chỉ vào nh́n anh trong thoáng chốc rồi bỏ đi! Nàng cũng không hỏi thăm, không nói với anh lời nào! Anh tưởng nàng sẽ quay vào ngay, nhưng nàng đă để anh chờ đợi cho đến hôm nay… có chuyện ǵ xảy ra cho Uyển Nhi chăng? Nàng có b́nh yên không?

Thấy chú tài xế bước vào, mắt anh bừng sáng, Hoàng Mai mừng hỏi:

-         Cô đâu rồi?

Chú Cân ngập ngừng:

-         Thưa Thiếu Tá, đây là trái cây cô gởi cho Thiếu Tá… dạ, sáng nay cô đă về Huế…

Anh hốt hoảng, tim nhói đau:

-         Chú nói ǵ? Cô đi đâu?

-         Dạ, thưa Thiếu Tá, sáng nay khi em đến, cô bảo em đưa cô ra phi trường Tân Sơn Nhất để cô về Huế gấp với em bé. 

Cô gởi hai xách trái cây cho Thiếu Tá, và bức thư cô nhờ em đưa cho Thiếu Tá.

Hoàng Mai nhắm mắt, tim chàng đau đớn đầy thất vọng. Có đúng vậy không? Uyển Nhi đă không vào bên anh như anh đang mong chờ!

Tại sao vợ anh lại vô t́nh đến vậy? Trong lúc anh rất cần sự chăm sóc dịu dàng của vợ anh!

Những ngày sắp đến anh phải sống trong cô đơn buồn nhớ. Sẽ là những ngày buồn tẻ, dài lâu. Đầu gục xuống, ḷng anh sụp đổ trong niềm đau của trái tim đầy nhớ nhung Uyển Nhi:

Tại sao em lại bỏ đi, xa cách anh cả ngàn dặm, trong lúc anh đang rất nhớ và cần lời an ủi dịu dàng của em!

Cả người anh đau nhức ră rời, nhưng niềm đau trong tim khiến Hoàng Mai nằm bất động, anh ngả đầu lên gối… có thật không? Những ngày sắp đến sẽ vắng bóng Uyển Nhi ư! Có điều ǵ quan trọng khiến nàng quên anh đang nằm ở bệnh viện với những vết thương quá nặng, khi ḷng anh đang cô đơn hơn bao giờ?

Tim nhói đau, anh úp lá thư vào ngực, nhắm mắt, ḷng quặn thắt.

Một lúc sau, Hoàng Mai thẫn thờ mở lá thư, bàn tay run run v́ những vết thương c̣n đau, và v́ xúc động…

Thư được viết nắn nót trên giấy pơ-lua màu xanh, như những lá thư t́nh nàng từng viết cho anh, hàng chữ quen thuộc mà chàng rất yêu, đập vào mắt anh…

 

…Có thể đây là bức thư cuối cùng em viết cho anh…

 

Sau hai đêm thức trắng với suy tư ngập ḷng, đầy nước mắt, em không ngủ được, cảm thấy buồn, thất vọng… nhớ anh với những vết đạn xuyên người anh. Chắc anh đang đau lắm, phải không anh?

Khi anh đọc ḍng chữ này th́ em đă ở Huế, bên giàn hoa Tygôn đỏ thắm. Đến Huế, em sẽ ghé nhà người bạn ở Nam Giao để nh́n những cánh hoa mà em rất yêu.

Em thường hay đứng dựa vào giàn hoa, ngước mắt nh́n lên, để thấy những chiếc lá nho nhỏ, chen lẫn những cành hoa mong manh vươn lên, đang lung lay trước gió,  dáng hoa h́nh tim vỡ, như trái tim đang tan nát của em.  Nhà bạn em cách trường Đồng Khánh, chỉ khoảng 20 phút đạp xe mà thôi.

Em đă đau buồn, sững sờ khi nghe  tin anh bị thương nặng. Vài ngày trước, em đă nằm mơ thấy anh về thăm em, người đầy máu và anh đưa hai bàn tay về phía em và th́ thào đau đớn: “tay anh  đau lắm”. Tim em nhói đau, thổn thức thương anh. Có phải khi yêu ai hết ḷng th́ ḿnh có thể gặp nhau qua thần giao cách cảm? Em yêu anh nhiều, em nhớ anh lắm. Em đă bỏ con lại cho vú và măng ở Huế, lật đật vào để lo cho anh.

Em quay cuồng khi nghĩ đến anh, nhớ anh, chỉ mong gặp anh ngay để được ôm lấy anh trong ṿng tay em, hôn hai bàn tay đầy máu của anh, an ủi anh, và chăm sóc anh, chắc hẳn anh yêu đang đau  lắm với những viên đạn bắn xuyên khắp nơi trên cơ thể anh. Ḿnh sẽ có những giây phút bên nhau sau khoảng thời gian dài xa nhau… và em sẽ chăm sóc cho người chồng em yêu. Em nhớ anh vô cùng…

   … nhưng… anh đă không cho phép…

 Anh ơi! Có hai bóng hồng bên cạnh, nên cử chỉ của anh hôm nay thật lạ, em sững sờ v́ không bao giờ nghĩ đến những điều đó. Anh cần những t́nh cảm vụn vặt đó lắm, hay sao! 

Em đă đứng ở cửa pḥng rất lâu. Những điều em chứng kiến, đă làm em nhớ lại lần anh bị thương năm Mậu Thân… và gần đây nhất là lúc anh chiến đấu sống c̣n và trở về từ trận chiến Ben hét. Em đă yêu và lo cho anh như thế nào. Hơn ai hết, anh hiểu em yêu và quư trọng anh trên hết mọi điều.

Lần này chính anh lại làm tim em tan nát. Chúng ḿnh đă yêu nhau sâu đậm trong bốn năm với nhiều xa cách, và hai năm hạnh phúc em làm vợ anh… đây là lần thứ ba anh bị thương, và bi thương nhất, em lại không được ở bên anh!

 Ai đó đă lau mặt cho anh, vuốt mặt anh? Những trái nho đỏ mọng ai đă đưa tận miệng anh? Anh đă quên em là vợ anh, và cũng là người yêu của anh, hay sao?

Ḷng em đau như cắt khi những điều xảy ra cho anh ngay trước mắt em!  Không lư anh lập lại những điều chúng ḿnh đă dành cho nhau với người nào khác em? Họ là ai mà đă âu yếm chăm sóc anh? Mà đáng lẽ chỉ có người vợ mới dành những hành động như thế cho người chồng yêu quư của ḿnh.

Anh ơi, anh của em nằm im lặng, mà em đoán ḷng anh đang thỏa măn bởi sự được chú ư... Em đă đứng ở cửa nh́n thật lâu. Anh ơi, những điều đó thật khó lạt phai trong tim em… chắc sẽ chẳng bao giờ… ḷng em ngập tràn thất vọng lẫn buồn đau.

Anh, em không muốn nghe anh giải thích… những điều xảy ra trước mắt, đă làm tim em như vỡ vụn tan tành. T́nh yêu em dành cho anh rồi có phai tàn theo những điều đó, hay không? Chắc sẽ không tránh khỏi…

Anh đă rất vui, phải không anh! Họ đă chăm sóc anh như một người t́nh lo cho người yêu, vậy mà anh nhắm mắt im lặng, để ai vuốt má anh?!… Họ là ai vậy anh? Mà sao có tới hai cô?

Lâu nay em quư đức tính nghiêm trang chững chạc của anh. Em tin và yêu anh hết ḷng, giữ đúng lời hứa chúng ḿnh dành cho nhau trong ngày cưới, nên em không bao giờ thắc mắc về cuộc sống riêng tư của anh.

Ḷng tin của em đă bị tổn thương. H́nh ảnh những bàn tay kia khó phai mờ. Theo em hiểu, những điều đó không thể xảy ra, nếu anh không muốn và không cho phép.

Có phải giờ này anh đang cần nhiều niềm vui khác…

Viết ngang đây em không thể ngăn được nước mắt… tim em tan nát v́ em đă quá yêu anh….

Nhưng anh ơi, với em, em muốn có nguyên giọt mật tinh tuyền, ngọt lịm và đậm đặt… em không cần giọt mật pha loăng trong một hồ nước lạnh. Anh, em không cần mảnh t́nh chung…

Em để cho anh tự do với những ǵ anh thích và thỏa ḷng với tánh “người hùng”của anh. Giờ đây, anh đă đánh mất vị trí số một -thần tượng- của anh trong tim em, em hứa sẽ quên. Với thời gian, nhất định em sẽ quên anh…

Anh có biết không! Hai ngày qua, em ở trong pḥng, gặm nhắm nỗi cô đơn, cùng sự trống vắng trong tâm hồn. Em chưa hiểu rơ những điều em trông thấy…nhưng nó đă làm ḷng em sụp đổ hoàn toàn…

Anh, chừ anh không cần nói một lời nào nữa, giải thích cũng vậy thôi anh à. Biện luận cho ḿnh làm chi! Bởi sự thật vẫn là sự thật. 

Em thất vọng vô cùng khi thấy có hai em ái mộ (hay là ǵ đó mà em không biết… và em biết sẽ c̣n nhiều em nữa… ) cận kề bên anh, những hành động họ dành cho anh, theo em nghĩ, nó vượt xa giới hạn b́nh thường dành cho một t́nh bạn… phải không anh!

Hơn ai hết, anh hiểu em yêu anh. Em cũng là vợ anh. Em không chịu đựng được khi nh́n cảnh đó. Tim em đau đớn, và … em muốn quên anh…

Anh, anh muốn làm em giận phải không? Th́ bây giờ anh thành công rồi đó. Em không bao giờ -và nhất định- sẽ quên những h́nh ảnh đó. Nó đă như mũi tên xuyên qua mảnh tim em…

Khi viết những ḍng chữ này cho anh, em đă khóc rất nhiều, nước mắt làm nhạt nḥa vài nơi trên bức thư. Em buồn v́ t́nh ḿnh dành cho nhau đă không được trọn vẹn, nhưng em cũng hứa với anh, là em không c̣n giận anh nữa, bởi em muốn quên… và… em nhất định sẽ quên…

    … người ta sẽ không giận, khi người ta không c̣n yêu...

 Anh biết em yêu anh, luôn nghĩ đến đời người lính mũ nâu đầy nguy hiểm vây quanh, để cầu nguyện cho anh được b́nh an. Nhưng hôm nay tất cả đă như cơn ác mộng. Áo tím áo hồng là ai, mà đă ở cạnh bên người chồng của em! Rơ ràng anh đang vui lắm… niềm đau đó làm em không thở được… tim em như ngừng đập… 

Cảnh xảy ra trước mắt đă làm h́nh ảnh anh sụp đổ trong tim vợ anh, như chiếc ly pha lê quư giá rạn nứt, và có thể nó sẽ vỡ  thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Thật khó hàn gắn lại được. Anh yêu, có khi nào anh thấy chiếc ly đă vỡ mà được dán lại lành lặn không?

Anh đừng đi t́m em nữa, em sẽ không để cho anh t́m được. Em sẽ đi rất xa để có thể quên anh, và quên những kỷ niệm của hai đứa ḿnh. Em đă nhất quyết trong ḷng. Sự chịu đựng của em dành cho anh đă tràn ly… nhưng, em hứa sẽ nuôi con nên người theo gương của măng…

Anh yêu! Khoảng cách xa nhất không phải là khi xa nhau… mà là khi không c̣n nhau nữa… và điều đau khổ nhất là khi ḿnh đánh mất t́nh yêu chân thành của người ḿnh yêu…

Anh yêu, em chúc anh vui nhiều, hài ḷng bên những bóng hồng, cùng những hào nhoáng chợt đến, rồi chợt đi (hy vọng không quá nhanh). Mong anh không buồn, không ân hận, nếu có th́ không phải lỗi của em. Càng nhớ đến những điều đó, em lại càng muốn đi thật xa, ngay giờ này, để quên h́nh ảnh của anh… v́ em giận anh vô cùng.

Anh yêu ơi, anh lớn hơn em, anh là chủ gia đ́nh, anh phải sống làm gương cho em và con noi theo. Anh có muốn có một gia đ́nh mà người lớn nhất lại làm gương xấu không anh?

H́nh như anh muốn đẩy em ra khỏi ṿng tay anh! Anh đă đạt được điều đó rồi, nhưng chính em là người sẽ bỏ đi. Giờ đây, anh đă đánh mất một mối t́nh đẹp, một gia đ́nh nhỏ, và… anh đă mất em rồi đó.

Em phải xin lỗi anh một điều, em rất tiếc và buồn nhiều, mục đích em vào Sài G̣n lần này là để chăm sóc anh, được hôn lên hai bàn tay đầy máu của anh mà em đă thấy trong giấc mơ, và, được ngă đầu trên ngực người chồng yêu, để lắng nghe nhịp đập của tim anh, nhưng, em đă không thực hiện được...

Em đă lo lắng như thế nào khi nghe tin anh bị thương, em lật đật vào ngay, để em bé, bà vú lại Huế cùng măng. Vậy mà… sao anh xem thường ḷng tin, cũng như t́nh yêu của vợ dành cho anh?

Anh ráng dưỡng sức cho mau lành, vui bên những bóng hồng đă thay chỗ của vợ anh.

Anh đừng đi t́m em làm chi, v́ lần này, em thật sự đi trốn anh, và sẽ không để cho anh t́m gặp được, dù ḷng em vẫn c̣n yêu anh như ngày nào em mới gặp anh.

Em sẽ không thể quên những kỷ niệm đẹp của chúng ḿnh… nhưng em muốn quên anh… nên em sẽ để h́nh ảnh anh ngủ yên nơi nào đó trong tim em... v́ với em, t́nh yêu phải không gợn chút mây mờ:

Em không đến t́m anh đừng buồn nhé

Mảnh tim em giá buốt lẫn buồn đau

    Em mơ ước một t́nh yêu trọn vẹn

    Như cành Mai trắng nhẹ tỏa hương thơm…

 Những điều em chứng kiến hôm nay, khó phai mờ trong ḷng em, nó đă làm mất ḷng tin của em nơi anh, đă là một dấu ấn buồn đậm sâu, làm phai mờ mối t́nh đẹp của anh và em, như cánh hoa Tygôn h́nh tim, đă tan tác bay theo chiều gió.

 

Anh ơi!

Nếu như anh thực sự yêu em
Trái tim anh thực sự cần và muốn có em ở bên cạnh
Th́ anh đă không cần phải có áo tím – áo hồng…


Và em,

-         Em cũng không phải là một người có thể tự lừa dối ḿnh
nghĩ rằng sẽ có thể ghép lại những mảnh gương đă vỡ

-         trong trái tim cô đơn rướm máu của ḿnh…

 

Em hứa với anh, và mong rằng

mọi sự theo thời gian rồi sẽ trôi vào quên lăng...

 

Em và con Yêu anh. Hôn anh (lần cuối…)

          Vợ anh,

          Uyển Nhi.

 

Ḷng quặn thắt đau thương. Anh đă có những hành động nào làm Uyển Nhi đau khổ và buồn như vậy?

Từ lúc làm vợ anh đến giờ, chưa khi nào nàng nói với anh những lời thất vọng và đầy nước mắt như lần này. Nàng luôn rất dịu dàng, vui tươi, một mực yêu anh và chăm sóc anh. Lời nói nàng luôn khích lệ, nâng đỡ tinh thần anh, không để cho anh mất niềm hy vọng bao giờ.

Lần này th́ khác, Uyển Nhi chắc hẳn giận anh nhiều lắm. Nàng lại không có ở đây cho anh giải thích. Với anh chỉ là chuyện rất nhỏ, và rất b́nh thường. Một người thương binh th́ có lắm người vào thăm viếng, ủy lạo. Anh không nhớ ḿnh đă làm những ǵ, khiến vợ anh buồn đến nỗi phải rời xa anh và về Huế ngay? Anh đă làm cho vợ ḿnh đau buồn như vậy ư!

Em yêu! Em đă hiểu lầm cho anh! Anh yêu em và nhớ em… anh rất cần t́nh yêu của em…

Lời Uyển Nhi viết trong thư làm ḷng Hoàng Mai tê tái, đau hơn cả những vết thương đang hành hạ cơ thể anh.

Uyển Nhi yêu! Đừng rời xa anh em nhé. Hơn ai hết, em phải hiểu là anh yêu em. Anh yêu gia đ́nh của anh, và anh đang nhớ em và con tha thiết… anh đang mong có em bên cạnh để anh được giải thích cho em hiểu.

Hoàng Mai ngă đầu trên gối, mắt nh́n trần nhà. Anh không ngờ sự việc xảy ra lại trầm trọng đến thế! Lần này vợ anh đă giận mà anh không biết. Anh hối hận v́ đă không tinh ư hơn, để vợ anh phải thất vọng khiến nàng bỏ đi mà không nói với anh lời nào!. 

Những liều thuốc ḥa trong những b́nh nước biển giúp anh bớt đau, đă làm anh không được tỉnh táo, và, có thật anh đă làm những điều ǵ sai... đến nỗi Uyển Nhi bỏ về Huế ngay! Trong lúc anh rất cần có nàng bên cạnh.  

Anh hiểu tánh Uyển Nhi dịu dàng, ít nói. Nàng đặt tiêu chuẩn nơi anh rất cao. Uyển Nhi luôn nói: “Anh là thần tượng của mẹ con em, em bước theo anh và tin anh…”

Gần bốn năm yêu nhau và rồi trở thành vợ anh, lẽ ra Uyển Nhi phải hiểu anh như thế nào. Anh là mẫu người trọn t́nh trọn nghĩa, anh luôn yêu nàng.

Trong tim anh không hề có bóng dáng người nào khác. Anh đă cùng nàng trải bao ngăn trở để đến với nhau! Làm sao anh có thể quên!

Uyển Nhi yêu! Em đă về Huế thật ư?

 … rồi đây, những ngày sắp tới, với anh sẽ là những ngày dài lạnh lùng trống vắng, buồn chán, cô đơn, v́ thiếu bóng dáng người vợ hiền!Anh rất cần t́nh yêu cùng sự chăm sóc dịu dàng của nàng.

Hơn ai hết, nàng phải là người hiểu anh yêu nàng như thế nào. Anh phải trăi bao gian nan để hai người được sống bên nhau! Đă có lần anh đă không để ư ǵ đến mạng sống ḿnh v́ yêu nàng… sao em chóng quên, và nghĩ rằng anh có thể yêu ai khác, ngoài em!

Tại sao Uyển Nhi lại hành động nông nổi như vậy? Nàng lại im lặng, không nói một lời nào khi bỏ đi, để anh có cơ hội giải thích?

Để được sống bên nhau, anh và nàng đă phải vượt qua biết bao khó khăn. Vậy mà tại sao chỉ trong phút chốc, Uyển Nhi để cho nó kết thúc phũ phàng như vậy? Anh không hiểu và nhớ ḿnh đă làm điều ǵ tổn hại đến t́nh yêu của hai người, đến nỗi nàng phải rời khỏi pḥng khi anh chưa kịp hỏi thăm lời nào.

Em yêu! Em quên rằng thể xác anh đang rất đau đớn v́ những vết thương, anh đang cần t́nh yêu, cùng sự kiên nhẫn chăm sóc của người vợ hiền, để xoa dịu những chán nản, đau buồn trong ḷng anh lúc này…

Có thật Hoàng Mai sẽ mất tất cả? Anh phải làm ǵ, khi anh đang như người vô dụng, không thể tự lo cho ḿnh được. Sức khoẻ như cạn kiệt, liệu chàng có chịu đựng được những vết đau như đang xé nát cơ thể ḿnh, giờ đây, anh lại mang thêm vết thương ḷng!    

Thở dài, Hoàng Mai thương vợ, xót xa khi tưởng tượng đến cảnh hai mẹ con đang rời xa anh trong buồn đau đầy nước mắt. Uyển Nhi chưa hề bương chải với đời, làm sao nàng có thể ở một nơi xa lạ mà không có sự chăm sóc của anh? Nàng làm ǵ để sống và lo cho con? Em yêu! Mong em suy nghĩ lại để không làm khổ em và con.

Anh biết khi thất vọng, Uyển Nhi hay liều lắm. Có lần nàng đă muốn ngủ yên trên đồi thông vắng, bên hồ Xuân Hương, khi tưởng rằng phải xa anh vĩnh viễn. Ôi! T́nh yêu nàng dành cho anh sâu thẳm như ḍng Hương Giang, không thể đo lường được, mà nay anh thật sự mất nàng hay sao!

Ḷng chàng xốn xang, buồn vời vợi… Em! Hơn ai hết, em phải hiểu t́nh yêu anh dành cho em sâu đậm như thế nào! Những điều em suy nghĩ lúc em chưa t́m hiểu rơ sự việc, có đáng để anh phải trả một giá quá đắt như vậy không em?  

Hoàng Mai nóng ḷng lo cho vợ con ḿnh. Nhưng anh như lâm vào thế đường cùng. Những vết thương cần sự chữa trị của bác sĩ cẩn thận và lâu dài. Chính anh, anh cần nhiều nghị lực để có thể vượt qua được sự khó khăn của lần bị thương này.

Anh làm ǵ được khi cơ thể anh đang phải lệ thuộc vào nhiều phương tiện, và nhiều người. Riêng anh, anh cũng chưa tự lo cho bản thân ḿnh được. Có phải v́ vậy mà anh phải chịu bó tay trước những trở ngại, và để mất gia đ́nh nhỏ của ḿnh, hay sao!

Tim nhói đau, nhắm mắt, anh suy nghĩ đến một điều rất thật, và quá thương đau, rằng, cuộc sống không như anh mơ tưởng… Anh yêu Uyển Nhi tha thiết mà giờ nàng lại bỏ đi. Tưởng rằng về Sài G̣n sẽ yên thân lo cho gia đ́nh, vợ con, th́ nay anh lại phải nằm ở Bệnh Viện Cộng Ḥa!

Ḷng anh tan nát, cô đơn v́ sự thiếu vắng nàng. Mọi cố gắng để xây đắp tương lai cho hai người đă trở nên vô nghĩa, bởi Uyển Nhi đă âm thầm rời anh để trở về Huế. Có thật là mọi sự đă quá trễ?

Không thể được! Nhưng, với cơ thể vô dụng của ḿnh như bây giờ, anh phải làm ǵ để cứu văn? Có phải v́ thấy anh như vậy mà Uyển Nhi rời xa anh! Để mặc anh với những đau đớn! Anh rất tiếc nàng đă quá im lặng, nếu anh hiểu rơ th́ anh và nàng đă không phải xa nhau và buồn nhiều như bây giờ…

Hoàng Mai nhắm mắt… anh nhớ ánh mắt Uyển Nhi trước khi rời anh về Huế. Lúc đó đôi mắt nàng nh́n anh xa thẳm, vời vợi buồn, mà anh đă không hiểu nguyên nhân… em yêu, anh không thể ngờ được, tại sao em lại nghĩ về anh như một người bạc t́nh! 

Làm sao anh có thể yêu ai ngoài vợ anh? 

Trong niềm đau tuyệt vọng, Hoàng Mai thở dài năo ḷng. Anh nhớ tiếng nói dịu dàng của vợ, nhớ nụ cười của nàng… em yêu! giờ này em đang ở đâu! Anh nhớ em vô cùng.

 

(C̣n tiếp)

 

      *Xem tiếp bấm vào mục lục 99Độ:  http://ykhoahuehaingoai.com/99do/99doIndex.htm