Uyển Nhi im lặng đứng yên …

Hoàng Mai chưa trông thấy nàng, hai cô gái quá rộn ràng bên anh, nên không biết có người đứng ở cửa đang nh́n… Anh nằm yên, tay chân chằng chịt những băng trắng, nh́n thật thảm thương, tim Uyển Nhi đau đớn thương anh.

Tiếng cười nói vui vẻ, lăng xăng của họ bên chàng khiến ḷng Uyển Nhi trùng xuống, ngẩn ngơ. Nàng vào chăm sóc anh để chứng kiến những cảnh này, hay sao! Và họ là ai?

Cô áo tím lấy khăn lau mặt cho anh rất lâu, lại vuốt má Hoàng Mai, ghé xuống nói những ǵ bên tai chàng mà Uyển Nhi không nghe rơ, c̣n cô kia th́ đút từng trái nho vào miệng anh. Điều quan trọng hơn hết là anh yên lặng, từ từ nuốt những trái nho đỏ. Không biết v́ anh cần cho sức khoẻ, hay v́ cô đơn?  Anh ơi!  Anh có c̣n là Hoàng Mai của Uyển Nhi, mà nàng đă yêu với cả trái tim ḿnh?

Hai cô đó là ai vậy anh?...

Có điều ǵ bí ẩn khiến các chú lính lo sợ, nàng phải đứng chờ ở cửa! Anh ơi, sao hai cô đó biết anh nằm đây để đến lo cho anh?

Nếu Hoàng Mai yêu nàng, anh phải hiểu việc chăm sóc anh chỉ dành cho bác sĩ, y tá, và riêng cho một ḿnh vợ anh! Ḷng nàng sụp đổ đau đớn… nay anh đang b́nh an hưởng niềm vui đến từ ai… anh đă quên nàng.

Cố nén để nước mắt không tuôn trào… Thật ngây thơ khi nàng đặt trọn ḷng tin vào chồng, tưởng rằng trong tim anh chỉ có h́nh ảnh ḿnh! Có ngờ đâu giờ đây nàng phải chứng kiến cảnh áo tím áo hồng quá thân mật bên anh!

T́nh yêu nồng cháy cùng lo âu, ray rứt của những ngày qua, như mọc cánh bay mất. H́nh ảnh bàn tay vuốt mặt anh đă làm nàng như ngừng thở… tim Uyển Nhi thắt lại.

…  Anh đă không yêu ḿnh như lời chàng hay th́ thầm âu yếm bên tai...

Uyển Nhi chua xót, ḷng tan vỡ và ch́m trong nỗi buồn mênh mông:

Anh ơi, anh đă xem thường t́nh yêu của chúng ḿnh dành cho nhau trước mặt nhiều người. Anh! Có phải anh đang vui hưởng những t́nh cảm bên lề? 

Riêng em, món quà đặc biệt em nhận được hôm nay, đă làm tan nát tim em, và làm phai nhạt t́nh yêu chúng ḿnh. Em buồn giận anh… 

… Nàng đă làm điều ǵ sai để bị anh đối xử như vậy?   

Mắt chớp nhẹ, nàng hít vào một hơi dài như để xoa dịu niềm đau trong tim, lấy hết can đảm, nàng bước nhẹ vào pḥng. Chưa ai biết nàng đang tiến vào. Dằn ḷng để không chạy ào đến ôm hôn anh như nàng mong ước, Uyển Nhi chọn đứng sau lưng hai cô gái. Hoàng Mai đă nh́n thấy nàng.

…Đừng nh́n em nữa! Những giây phút qua đă cho em hiểu t́nh anh dành cho em chỉ là giả dối…

Hoàng Mai im lặng, Uyển Nhi nh́n sâu vào mắt anh... Ôi! Đôi mắt nàng quá yêu quá nhớ kia, từng theo nàng vào giấc ngủ nhiều mộng mơ… đă làm tim nàng rung động mỗi khi nghĩ đến … đôi mắt buồn thảm trong giấc mơ đầy máu của nàng đă làm nàng muốn khóc… nay chắc chắn không c̣n h́nh ảnh nàng trong đó nữa, mà thay vào đó là ai!

Sao anh quá ngạc nhiên? Không nói nên lời! Có phải anh đang lâm vào hoàn cảnh khó xử? Anh ơi, em đă từng nói với anh, khi anh không quư t́nh yêu của chúng ḿnh, t́nh yêu chân thành của em dành cho anh chỉ dư thừa, th́ em trả lại cho anh tất cả những ǵ ḿnh đă hứa hẹn bên nhau. Em không cần mảnh t́nh không chung thủy.

Dằn ḷng để nước mắt không rơi trên má, không thể khóc… chỉ thêm tiếng cười chiến thắng cho những ai đó thôi.

Biết nói ǵ đây! Gần bên người chồng yêu mà không có được ṿng tay cho nhau! Không có được lời nói ân t́nh! Anh đă để cho ai chen vào giữa t́nh yêu chúng ḿnh!

Anh yêu, những điều em chứng kiến, đă làm ḷng em tan nát, t́nh yêu em dành cho anh chỉ là niềm đau c̣n lại trong tim…

Nàng c̣n yêu anh nhiều lắm, nàng vào thăm anh với nỗi nhớ thương và t́nh yêu nóng cháy đầy trọn, nhưng, rơ ràng anh đang có quá nhiều niềm vui vây quanh. H́nh ảnh những trái nho đỏ mọng đưa tận miệng anh, bàn tay ai đă lau mặt cho anh, và vuốt mặt anh… chắc anh đang hănh diện khi được sự chú ư đến từ nhiều người, phải không anh?

… Bỗng nhiên ḷng nàng lạnh như mùa Đông… v́ tim Uyển Nhi đă chết…

Sao nàng phải chứng kiến những cảnh đau ḷng xé nát tim ḿnh? Hoàng Mai đang vui bên ai? Anh có hiểu rằng chính ḿnh đă vượt quá giới hạn ḷng tin nàng dành cho anh, hay không?

Nàng đứng rất gần anh, yên lặng, khóc trong tim! Phải chăng những tiếng cười kia đă lấp đầy tim anh!

Uyển Nhi cố nén để nước mắt không tuôn trào… nàng nh́n sâu vào đôi mắt thăm thẳm, luôn làm tim nàng xao xuyến mỗi khi nhớ đến anh… phút im lặng trôi qua… trôi qua…

       Anh có biết…

Im lặng…
là một cách để che giấu cảm xúc
để bộc lộ tận cùng của nỗi đau
là khi giận hờn không thể nói lên lời
và đôi khi là một h́nh phạt đối với ai kia…
im lặng cũng để ḷng thấm sâu về mọi điều

đang xảy ra quanh ta. để nghiền ngẫm về

một t́nh yêu bất chợt tàn phai  …

 

Trong thâm tâm, nàng có khi nào nghĩ rằng

ḿnh sẽ phải trải qua những giây phút này!

Thương cho anh với cơ thể đang đau đớn.

Uyển Nhi tức tưởi với nước mắt thấm ướt ḷng, khi nghe tiếng cười vui nhộn của áo tím, hồng, họ đang vui v́ được ở bên anh, mà ḷng họ đă không cảm thương với nỗi đau của những vết thương anh đang phải chịu đựng!

… Nỗi buồn giận dâng lên làm Uyển Nhi nghẹn ngào, đau ḷng quá, khi nh́n cảnh âu yếm của họ dành cho chồng ḿnh. Nàng, không muốn nói lời nào. Mà để làm chi? Nàng không là kẻ tranh dành. T́nh yêu nơi anh, phải là một t́nh yêu chung thủy và trọn vẹn, chỉ dành riêng cho một ḿnh nàng.

T́nh tuyệt đối nơi anh em đ̣i hỏi

Trắng trong chung thủy như ḍng pha lê…

V́ vậy, ḷng Uyển Nhi như mất hết cảm xúc, khi hiểu t́nh yêu trong ḷng ḿnh đă đổi thay, đầy giận hờn… và chắc tim anh cũng đă nguội lạnh với ḿnh... Yêu anh, nàng không thể chịu đựng được những điều ḿnh đă chứng kiến - hẳn anh đang bị những vết thương hành hạ - Anh ơi! Hai cô đó là ai mà đă đến bên anh âu yếm chăm sóc cho anh?

Anh yêu, hăy nh́n em, và nh́n thật lâu… để h́nh ảnh em thấm vào tim anh sâu đậm. Anh có biết không? Đây là lần cuối chúng ḿnh nh́n nhau, anh sẽ không c̣n dịp gặp em, v́… em sẽ không c̣n ở bên anh…

Uyển Nhi cúi mặt, nàng không thể nh́n vào mắt anh quá lâu, sợ ḿnh cảm động rơi nước mắt… chớp nhẹ đôi mi, nàng quay lưng bước ra khỏi cửa với tấm ḷng tê tái…

Thà im lặng giữ lấy niềm đau cho riêng ḿnh…

C̣n hơn nói với “ai kia” …

v́ niềm vui vây quanh, sẽ ngăn không cho “người ta” lau nước mắt cho ḿnh!!

Ḷng trĩu nặng, không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, nàng cần phải chạy trốn tất cả… bỏ lại sau lưng một t́nh yêu sâu đậm. Chẳng quan tâm đến ai nữa… chỉ muốn âm thầm một ḿnh, để ḷng thấm với nỗi buồn bất chợt tuôn đến…

Anh ơi! Anh cứ vui bên áo tím áo hồng đi, mong anh mau lành, và, những bàn tay kia sẽ thay em chăm sóc cho anh…

 

Vĩnh biệt người chồng yêu.

Hoàng Mai chưa kịp phản ứng, hay nói lời nào... th́ nàng đă ra khỏi pḥng như chạy trốn. Mặt anh xanh xao, nhợt nhạt. Không biết v́ bị mất nhiều máu, quá đau, hay v́ sự xuất hiện đột ngột của nàng? Hai cô gái có vẻ mừng rỡ.

Nàng xót xa nghe giọng cười vang lên và tiếng hỏi vói theo:

Chị là em của ảnh hả?

Ḷng Uyển Nhi se thắt, buồn đổ vỡ. Giận và yêu, nhớ anh thật nhiều. Nhưng rơ ràng anh không thiếu t́nh yêu, có quá nhiều người muốn được chăm sóc anh… Có phải anh đă quên người vợ đă yêu anh bằng cả trái tim? Trong mắt Uyển Nhi, anh đă cùng ai đó, phản bội một mối t́nh đẹp mà nàng trân quư suốt nhiều năm dài.

Bàng hoàng trước những đổi thay xảy ra chỉ trong chốc lát... sợ  những giọt nước mắt rơi xuống không đúng lúc... tim ngổn ngang, sự việc xảy ra như vượt quá sức chịu đựng, và đi ngược lại với ước mơ trong ḷng Uyển Nhi.

Em không nói, chỉ im lặng đứng nh́n

Anh có biết… ḷng em buồn xa vắng…

Nỗi buồn mênh mông như bóng tối phủ xuống trái tim lạnh buốt. Chàng nằm đó, với một khoảng cách rất ngắn, mà tim Uyển Nhi lại cô đơn hơn bao giờ. Rơ ràng anh đang b́nh yên bên hai cô gái rất xa lạ với nàng, nhưng chắc chắn rất quen thuộc với anh. Nàng, chỉ là một người vợ như bao người vợ khác, v́ thế, nàng rất thất vọng và không thể chấp nhận những điều nàng bất chợt thấy hôm nay.

Cảm thương anh với những băng trắng cuốn khắp người. Những ngày sắp đến vết thương của anh sẽ ra sao? Ḷng đau đớn khi nghĩ về anh… nhưng, Uyển Nhi có ở bên cạnh anh th́ cũng chỉ dư thừa. Nàng đă thấy Hoàng Mai đang rất an b́nh và êm ấm bên ai kia với những bàn tay…

Hơn nữa, v́ tự ái, Uyển Nhi không muốn anh nh́n thấy nỗi đau của ḷng ḿnh. Yêu anh, nàng đă đặt trọn niềm tin vào anh. Hôm nay, anh không c̣n là Hoàng Mai nàng hằng yêu nhớ nữa… Uyển Nhi khóc trong ḷng.

Anh ơi! Nếu anh nói “không” th́ có ai đến gần bên anh được!    

Rời khỏi bệnh viện với ḷng trống vắng đầy thất vọng, nàng thấy Trung Tá Huân từ đàng xa đang bước vào. Ông đến bên chào nàng vui vẻ và hỏi thăm vài điều mà nàng chỉ ậm ự trả lời lấy lệ, v́ không thể tập trung tư tưởng được.

Thường khi, Hoàng Mai và nàng có ân t́nh và quư trọng hai ông bà. Ông tỏ ư muốn nàng đưa ông vào thăm Hoàng Mai, nhưng, Uyển Nhi chỉ cúi đầu, im lặng, chào ông rồi bước đi, lên xe về nhà người chị… Thiệt may, Trung tá Huân chưa thấy mắt nàng chớm ướt… Khi vào gặp Hoàng Mai, rồi ông sẽ hiểu cho thái độ của nàng…

Nỗi cô đơn, trống vắng tràn ngập tâm hồn, chưa biết ḿnh sẽ làm ǵ trong những ngày sắp đến. Rơ ràng anh không nhớ ḿnh! Hoàng Mai đang vui và hạnh phúc lắm bên hai cô gái với những tiếng cười rộn vang…

Nàng, phải vượt qua cả ngàn cây số để được đến bên chồng, nhưng chỉ ở được bên anh một thời gian quá ngắn, để nh́n thấy bàn tay ai đă vuốt má anh! Điều ǵ đang xảy ra trong tim Hoàng Mai? Khiến chàng phải đi t́m sự an ủi đến từ ai? Ḷng Uyển Nhi không chịu được cảnh đó, và cũng không thể chấp nhận được… nàng là vợ anh và đă tin yêu anh hết ḷng.

Yêu anh sâu đậm, Uyển Nhi đ̣i hỏi một t́nh yêu thủy chung, trong đó chỉ có hai người: nàng và anh… mà giờ đây th́ sao! Hở anh yêu…

Em cứ nghĩ hôm nay em sẽ là người hạnh phúc nhất khi được gặp lại anh sau bao xa cách… Em nhớ anh tha thiết. Nhưng anh đă không chờ em, và không dành cho em th́ giờ riêng biệt với chỉ một ḿnh anh! Cũng như sự chăm sóc anh là phải dành cho vợ anh!

Phải chăng anh không mong đợi giây phút em đến bên anh?... anh ơi, anh cứ vui đi… em mong anh t́m được hạnh phúc thực sự với họ…

Đến nhà, nàng dặn chú tài xế:

-         Mới vào nên tôi mệt, cần nghỉ ngơi. Ngày mai chú không cần phải đến. Hai ngày nữa, chú đến đón tôi thật sớm nhé. Cám ơn chú nhiều…

Nàng bước vào nhà với trái tim nát tan, người chị lớn, Băng Tâm, đón nàng ở cửa, tỏ vẻ thương cảm, chỉ im lặng không hỏi thăm lời nào, v́ nghĩ rằng nàng đang quá lo cho anh. Có lẽ chị sợ Uyển Nhi sẽ khóc chăng? Sắc mặt nàng chắc đang buồn và thất vọng lắm. Chị đă như người mẹ thứ hai, giúp măng lo cho anh chị em nàng khi ba mất.

Nàng vào pḥng, nước mắt bắt đầu tuôn tràn. Đau ḷng quá, nàng vẫn chưa hiểu những điều xảy ra ngày hôm nay. Có thể nào người chồng nàng quá yêu lại xem ḿnh như không có! Và dễ dàng chấp nhận những t́nh yêu bên lề để lấp vào khoảng trống?

Nhưng. sự thật là như thế. Nàng yêu anh với trái tim trọn vẹn, là người vợ luôn tôn trọng và yêu quư chồng. Anh là mẫu người cho nàng noi theo. Nay bỗng nhiên anh thay đổi thành con người mới, chỉ trong một thời gian rất ngắn!  Phải chăng t́nh yêu ngọt ngào anh dành cho Uyển Nhi chỉ là bề ngoài?

Uớc chi ḿnh có thể rời khỏi Sài G̣n ngay tức khắc.

Nàng không muốn ở thêm một giây phút nào nữa nơi đây, v́ càng lúc nỗi buồn càng thấm thía… sợ ḿnh không cầm ḷng được rồi sẽ khóc trước mặt anh.

Ḷng sụp đổ, nàng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ, thương anh với những vết thương khắp người, nhưng, tiếng cười cùng những bàn tay kia, đă như bức tường làm nàng khựng lại, ngăn cản t́nh yêu nóng cháy Uyển Nhi dành cho chàng…

Anh c̣n nhớ không! Những lời anh từng thủ thỉ bên tai em đă thấm vào tim: “…anh và em sinh ra là để sống bên nhau, không ai có thể chia cách chúng ḿnh được…”

 Anh ơi, anh có quư sự chờ đợi của em dành cho anh không? Chúng ḿnh đă trải qua bao nhớ nhung trong cô đơn, để có được cuộc sống bên nhau ngày hôm nay…

…Vậy mà… thật quá bất ngờ với những điều nàng không bao giờ nghĩ đến. Hôm nay, mặt trái của t́nh yêu đă cho Uyển Nhi hiểu. Nó không luôn là một màu hồng êm đềm ru nàng ngủ, mà nay là những gai hồng cào xước làm tim nàng rướm máu…

Anh ơi, nước đă tràn ly… áo tím áo hồng là ai vậy anh? Nước mắt lại rơi trên má, nàng không thể quên cảnh bàn tay ai đă vuốt mặt anh.

Không có nàng, anh cũng rất vui, không thiếu người muốn kề cận chăm sóc anh. Nếu anh biết nói tiếng “không” th́ có ai đến gần anh được! Nhất là việc xảy ra trước mặt những người lính, khiến ḷng nàng càng bị tổn thương hơn bao giờ, nênem … giận anh vô cùng...

Có phải Hoàng Mai đă cân t́nh yêu của nàng ngang bằng những t́nh cảm qua đường trong chốc lát?

Anh ơi! T́nh yêu không thể van xin, Nhất định là không. T́nh yêu là sự dâng hiến

https://tse1.mm.bing.net/th?id=OIP.PxxFOzhuDbrgAEvPmYKwBQHaEf&pid=Api&P=0&w=250&h=153cho nhau của cả hai

người. Em yêu anh thật

nhiều, em cũng đ̣i hỏi

t́nh yêu anh dành cho

em nồng nàn như vậy,

hay hơn nữa... 

 

Anh đă không từ chối sự chăm sóc của những ai đó, th́… rơ ràng anh không quư sự hiện diện của nàng dành cho anh. Anh biết hôm nay ḿnh vào với anh mà!

Mắt nḥa ướt… nàng nhớ những kỷ niệm đẹp bên nhau của hai người… anh c̣n nhớ không!

Năm Mậu Thân, anh nằm dưỡng thương ở Tiểu khu Đà Lạt, các bạn thân yêu trong nhóm Bát Tiên ở cư xá Trương Vĩnh Kư, với nàng Việt Anh ở chung pḥng, đă bày kế giúp nàng đi thăm anh, làm sao để soeur không chú ư. Uyển Nhi đă như cô y tá riêng của Hoàng Mai, chăm sóc anh với t́nh yêu ngập ḷng, nàng đă  giúp anh ăn từng muỗng súp, để anh lấy lại sức khoẻ, khi bàn tay anh c̣n đau, không tự ăn được. 

Những buổi sáng khi b́nh minh chưa ló dạng, bầu trời đầy sương mù trắng xóa, ôm chặt bó hồng vào ngực để giữ những nụ hoa khỏi rụng trước cơn gió lạnh buốt khi đến thăm chàng, Uyển Nhi bước vào pḥng anh với đôi tay tê cóng, nhưng tim nàng đang lên cơn sốt v́ yêu…

Ngang qua Tiểu khu, một đồi Mimosa với những chùm hoa nở rộ, rực một màu vàng, hương thơm thoang thoảng, Ḷng nàng ngây ngất, lần nào cũng vậy, nàng hay bứt và đem vào để trên chiếc gối kê đầu của Hoàng Mai một cành Mimosa nho nhỏ, với lời nói mong manh như sương mai:

Anh ơi! Anh cứ đếm đi

Cành có bao nhiêu nụ hoa

Là bấy nhiêu nụ hôn em dành cho anh…

Anh c̣n nhớ không! Trận Ben hét đẫm máu, em đă trải qua bao đau thương đầy nước mắt, sợ hăi lẫn đau buồn, lo cho tính mạng của anh. Em đă ở bên anh, đă đợi từng giây phút một, chờ anh tỉnh dậy với em. Em hiểu rất rơ t́nh yêu trọn vẹn em dành cho anh. Em đă đă hứa trong tim nhiều lần:

 Anh yêu… em biết chắc sẽ không có điều ǵ có thể chia cách anh và em được. Em đă hứa trong ḷng, và với anh, dù có ǵ đi nữa, yêu anh, em yêu hết ḷng và trọn vẹn. Em sẽ măi là cô vợ ngoan bên anh suốt đời…

Nhưng hôm nay, những điều xảy ra đă đi ngược lại với tất cả những ǵ nàng ôm ấp lâu nay… Sao anh vội chóng quên! …  Giữa chiến tranh ngút ngàn, cuộc sống anh bao lần như ngọn đèn sắp tắt… Ai đă cứu anh? Hẳn Thiên Chúa có mục đích tốt đẹp cho đời sống mỗi người trong chúng ta. V́ vậy, Uyển Nhi rất đau ḷng khi bất chợt hiểu, không có nàng ở cạnh bên, chàng đă có lối sống không làm gương cho ḿnh và con.

Trong thổn thức thất vọng, Uyển Nhi tự hỏi: ḿnh đă làm điều ǵ sai để anh đối xử với nàng như vậy?

Th́… ḿnh c̣n ở lại bên anh làm chi!

Khép chặt đôi mi, nàng th́ thầm qua nước mắt:

Nhất định sẽ không gặp anh nữa… ngàn lần không.

Nàng kêu taxi ra chợ Bến Thành, rồi ghé đến Air VN. Nàng đi lang thang giữa thành phố đông người mà như không thấy ai. Trời nắng chang chang, ḷng không định hướng với nỗi buồn chiếm trọn tâm tư. Nàng đi loanh quanh ṿng khu Catinat hồi lâu, t́m mua sữa cho con, nàng nhớ bé quá, nếu có con giờ này, ḷng nàng sẽ bớt cô đơn.

Khi yêu anh, nàng nhất quyết gạt qua tất cả để chỉ chọn người nàng yêu. Vậy mà nay chỉ mới hơn hai năm…  Ấm ức, nước mắt tuôn tràn giữa chốn đông người, nàng không màng đến những người chung quanh, với câu hỏi lập đi lập lại trong đầu:

Anh ơi, áo tím, áo hồng là AI? Và là ǵ của anh?  

Rồi đây, những đêm sẽ dài như vô tận khi nhớ anh. Anh ơi! Có phải giờ này anh đang vui lắm bên hai bóng hồng? 

Nước mắt ngắn dài, Uyển Nhi nhớ những kỷ niệm đẹp bên chàng, tưởng rằng nó sẽ tồn tại măi… nhưng v́ ai mà tan thành sương khói?

Hai ngày sau, chú tài xế đến, vui mừng khi thấy Uyển Nhi, chú chờ đợi, chuẩn bị để đưa nàng vào thăm vị sĩ quan mũ nâu đang nằm ở bệnh viện.

 Nàng bước lên xe:

-         Chú đưa tôi ra phi trường Tân Sơn Nhất ngay kẻo trễ chú nhé.

 Chú Cân tỏ vẻ ngạc nhiên, e dè hỏi:

-         Thưa cô, cô đi đâu vậy…

-         Tôi đi về Huế…

-         Thưa cô, sáng nay Thiếu Tá không được khỏe, ông kêu em đi đón cô vào với ông. Nay nếu em đưa cô ra phi trường, khi về Thiếu tá biết sẽ la em chết. Thiếu tá đang mong cô.

 Uyển Nhi cười buồn:

-         Có chuyện cần nên tôi phải về gấp với em bé. Thiếu Tá không buồn đâu chú, ông đang vui lắm. Chú yên tâm, tôi bảo đảm cho chú. Hoàng Mai sẽ không la chú đâu.

Tôi nhờ chú giúp dùm tôi một việc.

Hai xách này là trái cây tôi mua cho Hoàng Mai. Chú đợi khi tôi đi rồi, chú đưa trái cây cùng bức thư này vào cho Thiếu Tá. Ông có hỏi ǵ th́ chú cứ trả lời như chú đă thấy.

Tôi cũng nhờ chính tay chú gọt trái cây dùm cho Hoàng Mai nhé. Cám ơn chú. Chú nhớ giúp Thiếu tá khi ông cần, tôi biết ông c̣n rất yếu….

Rồi tôi sẽ vào ngay mà…

Chú Cân đưa Uyển Nhi ra phi trường với nét mặt đầy lo lắng và buồn, im lặng không dám hỏi lời nào.

Thẫn thờ bước lên máy bay với trái tim sầu muộn, cô đơn.Từ lúc làm vợ anh, đây là lần đầu nàng thất vọng và buồn đổ vỡ. Nước mắt nhạt nḥa. Một t́nh yêu đẹp, trong sáng như cành Mai trong nắng sớm, Uyển Nhi phải tranh đấu khó khăn để có được ngày hôm nay…

Anh yêu, anh đă làm phai lạt mối t́nh em nâng niu trân quư… chúc anh vui hưởng những t́nh cảm bên lề. C̣n em, hy vọng với thời gian bận rộn với bé, em sẽ sớm quên, không c̣n nhớ đến anh nữa ...

Nhớ lại thời gian sống ở Pleiku, t́nh yêu luôn dạt dào trong tim, Uyển Nhi không chút sờn ḷng với cuộc sống tràn đầy nhớ nhung chờ đợi khi làm vợ lính. Giờ đây… những ngày sắp đến sẽ thiếu vắng h́nh ảnh người chồng yêu. Có chắc nàng sẽ vượt qua được sự nhớ thương anh! Cô đơn pha lẫn nỗi giận hờn trong ḷng! Dù biết những điều ḿnh phải chọn, để quên người chồng không chung thủy… Uyển Nhi hiểu con đường nàng sắp bước đi sẽ đầy những chông gai và lạc lơng. Liệu nàng có thể vượt qua được không? Nhưng khi nghĩ đến Hoàng Mai đang vui bên áo hồng, tím, Uyển Nhi không chịu đựng được, nàng thật sự buồn giận chồng… anh đă không yêu ḿnh như lời anh hay th́ thầm bên tai.

Nàng đau đớn khi nghĩ t́nh yêu nàng dành cho anh đă không đủ khỏa lấp sự trống vắng trong tim anh!

Anh có nhớ không! Đă có lần em đă tâm sự với anh:

Anh ơi, ḿnh chỉ mới xa nhau một thời gian rất ngắn! Hy vọng với những ngày trôi qua, anh sẽ hiểu, chỉ có người vợ với t́nh yêu đầy trọn, mới có thể hy sinh để chăm sóc những khi anh đau yếu, cận kề sự chết. Em đă nghe những tiếng cười của ai đó rộn vang trong lúc cơ thể anh đang đau đớn với những vết đạn bắn xuyên…

Rồi anh sẽ nhận ra em đă yêu anh với trái tim trọn vẹn, nên… chỉ có vợ là người đau với những ǵ anh đauth́ lúc đó không c̣n em ở bên anh nữa. Anh t́m đến ai để thay t́nh yêu em dành cho anh? Anh cứ t́m đi, chúc anh may mắn…

Hôm nay, nàng đă nh́n thấy những trái nho do tay ai đưa đến tận miệng người chồng yêu của nàng, Anh nuốt có ngọt không?

Anh nằm yên khi tay họ vuốt mặt anh. Theo em nghĩ, những điều đó chỉ dành riêng cho người vợ yêu anh với hết trái tim ḿnh. Anh, anh đă có lỗi với em -nhiều lắm- v́ anh đă không nói tiếng “không”!

 Anh ơi, có phải anh sợ người khác buồn hơn là sợ làm tan nát ḷng vợ anh!

Anh c̣n nhớ không? Sau trận đánh ở Ben hét, chúng ḿnh đă như kẻ chết sống lại, đă yêu nhau hết ḷng và hạnh phúc bên nhau… ngờ đâu hôm nay em là nạn nhân với vết thương ḷng do ai gây ra!

Giờ đây… hẳn anh đang bận rộn lắm với hai bóng hồng quanh anh? Anh có hiểu niềm đau trong tim em? Anh yêu! Không có điều ǵ có thể khỏa lấp và hàn gắn được, mảnh tim em đă vỡ vụn tan tành…

Uyển Nhi xót xa khi nghĩ đến những vết thương trên cơ thể anh… nước mắt tuôn tràn, buồn cho chính ḿnh đă không được ở bên để chăm sóc anh, nàng mơ được dựa vào ngực anh để nghe nhịp đập của tim anh, nghe tiếng nói ấm áp của anh… và ôm hôn hai bàn tay đầy máu mà nàng đă nh́n thấy trong giấc mơ…

Anh ơi! anh đang vui bên ai, để vợ anh phải trở về với bé trong nỗi cô đơn. Sự suy tư như nhận ch́m ḷng nàng xuống tận cùng của niềm đau khôn nguôi… không thể quên nên không dễ tha thứ được.

Những h́nh ảnh kia lởn vởn trong đầu đă như mũi tên xuyên qua tim, gặm nhắm tâm hồn hụt hẫng, cô đơn, và đầy thương nhớ của nàng. Vết thương ḷng quá sâu, Uyển Nhi gục ngă thật sự.

Liệu nàng có thể chịu đựng được sự đổi thay của Hoàng Mai, để có tâm hồn b́nh yên của một người mẹ mà lo cho bé hay không? Giờ đây, hy vọng bé là t́nh yêu và là liều thuốc rịt lành mảnh tim tan vỡ của nàng. Nước mắt Uyển Nhi lại rơi ướt má…

Nhớ có lần nàng đă về Huế với trái tim thao thức không yên, suy nghĩ làm sao để từ chối mối t́nh của anh Đức dành cho ḿnh, nhất quyết giữ vững t́nh yêu dành cho Hoàng Mai… nàng đă hạnh phúc biết bao khi trở thành vợ người lính mà nàng đă yêu trọn vẹn với cả trái tim...

Anh ơi! sao anh lại chóng quên!

 

(c̣n tiếp…)

 

*Ghi chú: Bài viết của tác giả Mai Tâm gồm có 5 đoạn. Mời quư độc giả đón xem vào những kỳ tới sẽ lên khuôn.  BBT

Trở về mục lục 99Độ:  http://ykhoahuehaingoai.com/99do/99doIndex.htm