T́nh yêu, chiến tranh và nghệ thuật được khéo léo quyện lẫn với nhau. Tuổi xuân ắp đầy kỷ niệm, t́nh yêu giữa người con gái mới lớn và chàng trai kiên cường cầm súng bảo vệ miền Nam, thêm vào đó là những vần thơ giăng kín cả khung trời trong tuỳ bút “Tưởng sẽ quên anh.”

 

Ban biên tập hân hạnh giới thiệu Tôn Nữ Mai Tâm, một thân hữu của YKHHN. Cô sinh ra và lớn lên ở Huế, tốt nghiệp Chính trị kinh doanh Đà Lạt. Hiện đang định cư ở San Diego, CA.

Bài viết đă được giới thiệu trên một vài diễn đàn hải ngoại, chia làm nhiều đoạn. Xin thành thật cám ơn tác giả.

 

BBT 

 

Từ Ben-hét trở về, sau cơn sốt rét, khoảng ba tuần Hoàng Mai được lệnh đưa TĐ 11 BĐQ xuống Dục Mỹ, Nha Trang để bổ sung quân số. Hoàng Mai rời Pleiku, Uyển Nhi thổn thức v́ phải xa chồng, dù chỉ khoảng một tháng.

Anh yêu! Thời gian gần bên anh thật quá ít… em nhớ anh lắm. Sự chia ly sao cứ măi theo chân chúng ḿnh!

Anh biết không! Cuộc sống thật vô nghĩa khi thiếu vắng anh! Em không chịu đựng được thêm sự phải xa cách anh nữa…

Uyển Nhi gục ngă thật sự. Thiếu vắng anh, nàng như mất hết niềm vui sống. Bác sĩ C. chăm sóc sức khoẻ cho Uyển Nhi, không cho phép nàng đi máy bay thăm anh, v́ chỉ khoảng ba tuần là đến ngày Uyển Nhi sinh con đầu ḷng, bác sĩ muốn nàng cẩn thận để tránh những điều bất trắc có thể xảy đến. Không có giấy phép của bác sĩ, chắc chắn nàng sẽ bị Air VN từ chối.

Không thể chịu đựng thêm những ngày phải sống một ḿnh trong căn nhà im vắng, Uyển Nhi cầu cứu Đại Úy Giáp. Chỉ ba ngày sau, nàng đă ngồi trên máy bay quân sự ra Nha Trang để gặp Hoàng Mai.

Chàng và nàng đă có những ngày hạnh phúc bên nhau. Mỗi chiều xong việc huấn luyện, anh ghé đến, tay trong tay, họ đi bên nhau dọc bờ biển. Con đường thoai thoải phủ cát trắng, kế bên hàng dừa mát lạnh. Bầu trời trong xanh cùng những áng mây hoàng hôn, in bóng trải dài trên mặt biển như chiếc áo rực rỡ nhiều màu. Sóng nhấp nhô, đang vui đùa đuổi nhau tấp vào bờ. Gió vi vu thổi qua những chiếc lá dừa đong đưa dưới ánh nắng chan ḥa, mùi mặn của muối biển lan tỏa trong không gian, cả hai im lặng, lắng nghe tiếng sóng vỗ, ḷng xao xuyến, niềm vui với t́nh yêu ngập tràn.

Uyển Nhi nhắm mắt, tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên chàng, h́nh ảnh anh phủ kín mảnh tim nhỏ bé, đang lên cơn sốt v́ yêu, nàng như ngừng thở:

Hôn em đi anh ánh nắng chan ḥa

Đem sức sống rạo rực cả không gian

Hồn lang thang theo mùi thơm của gió

Trời xanh mây trắng ửng trong nắng hồng…

Chiều buông xuống, những ngày vui qua mau, một tuần trôi qua, nàng phải trở về Pleiku để chuẩn bị đón bé đầu ḷng. 

Uyển Nhi cúi đầu thất vọng, nét mặt thoáng buồn, lo âu. Anh ṿng tay ôm choàng vai nàng, dịu dàng an ủi:

-         Nay mai em về lại Pleiku một ḿnh, bé ra đời sẽ không có anh ở cạnh bên.  Nhưng vài tuần nữa là anh sẽ đưa TĐ 11 trở về Pleiku. Để yên tâm, anh đưa em đi khám bác sĩ trước khi về, em nhé.

Uyển Nhi vâng lời, Hoàng Mai đưa nàng đi khám, không ngờ, bác sĩ bảo:

-         Tối nay bà sinh rồi.

Thật là bất ngờ, Uyển Nhi không có một chỉ dấu nào báo hiệu cho nàng biết là ḿnh sắp sinh con. Hoàng Mai đưa nàng đến nhà hộ sinh của Cô Phi, rất nổi tiếng ở Nha Trang. Sáng hôm sau, Uyển Nhi sinh đứa con trai đầu ḷng, có Hoàng Mai cạnh bên. V́ đi chơi, sinh con lúc bất ngờ, tất cả các đồ chuẩn bị cho bé đều để tại Pleiku, Hoàng Mai nhờ nhà hộ sinh lo cho em bé không thiếu ǵ. Đây là niềm vui lớn cho anh và nàng, bé giống anh như hệt. V́ không có người quen, nên Uyển Nhi phải ở lại nơi đây ba tuần, rồi cùng Hoàng Mai và TĐ11 trở về Pleiku. V́ thế bé có khai sinh ở Nha Trang, thật hy hữu.

Vài tháng sau, Hoàng Mai thuyên chuyển về Sài G̣n, làm Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 38 BĐQ ở ven đô. Tiểu Đoàn 38 nằm trong một khoảng đất rộng, vốn là một “đồn lính” với sông rạch chằng chịt  đầy dừa nước bao quanh, cách Sài G̣n, chốn phồn hoa đô thị, độ 8 cây số.

Khi được Hoàng Mai đưa đến thăm TĐ 38 lần đầu tiên, Uyển Nhi nh́n thấy một khu đất gần như hoang vu. Không gian cô tịch bao quanh căn cứ, thêm lính sống lẫn với dân nên nàng cảm thấy cuộc sống nơi đây không được an toàn như khi c̣n ở trong căn cứ của TĐ11.

Ở Pleiku các sĩ quan độc thân có riêng cho họ một căn pḥng nho nhỏ trong cư xá sĩ quan, v́ nằm ngay sau lưng hậu cứ, với hàng rào giây kẽm gai cùng những hào sâu chạy ṿng quanh, cách biệt với khu dân cư sống trong vùng, nên khu này rất an toàn.

Sau khi rời Pleiku, Uyển Nhi vẫn c̣n nhớ căn nhà nhỏ giữa những đồi cỏ vàng úa, nơi chất chứa bao kỷ niệm yêu thương. Hai năm ḥa với cuộc sống đượm mùi chiến tranh, mùi thuốc súng đă trở nên quen thuộc như hơi thở của nàng. Hành trang của nàng đă là t́nh yêu đầy trọn, với những ngày dài đợi mong, cô đơn trong niềm khắc khoải lo âu, buồn hiu hắt. Hoàng Mai đă nhiều lần nhắc nhở:

-         …từ hôm nay trở đi, em luôn có anh bên cạnh… Nhất định anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Em vui lên cho anh yên tâm…

Dù biết vậy, nhưng ḷng nàng không tránh khỏi khắc khoải giữa khu ở đầy xe Jeep và lính, những con đường nhỏ đậm màu đất đỏ.

Thành phố Pleiku đă đi vào văn thơ:

Pleiku gió bụi mưa bùn…

Phố núi cao, phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố t́nh thân…

Cách thị trấn Hoàng Diệu khá xa, hậu cứ TĐ 11 BĐQ cô đơn riêng biệt một ḿnh một cơi, với những đồi cỏ vàng khô rộng bát ngát, mêng mông. Xa xa là khu rừng thăm thẳm với dăy núi xanh xám lạnh lùng. Những con đường đất tung bụi đỏ mịt mù nối đuôi nhau, ra đi rồi lại quay trở về, đầy bí ẩn. Một đồn canh với những bao cát chất cao, nằm phía trước cư xá. Những người lính bồng súng thay phiên đứng gác 24 giờ mỗi ngày, nhắc nhở nàng về thực tại của cuộc sống của ḿnh.

Pleiku đă để lại trong ḷng nàng bao kỷ niệm khó quên, dệt thành trang t́nh sử, ḥa trộn cô đơn lẫn hạnh phúc, như lời chàng luôn th́ thầm bên tai nàng:

anh hứa chắc với em, anh sẽ yêu em thật nhiều để bù đắp lại những mất mát em phải chịu khi theo chân anh về nơi xa lạ…

Trong khung cảnh lắng đọng, im vắng, cô đơn, nàng đă yêu anh sâu đậm, cuộc sống như tách rời với thế giới bên ngoài, để chỉ nghĩ đến một ḿnh Hoàng Mai.

 Liên tưởng đến các sĩ quan trẻ của TĐ11 BĐQ, nàng thấy mỗi người một vẻ, độc đáo khác nhau. Uyển Nhi đă không có dịp tiếp xúc với một ai ở Hậu cứ TĐ nằm sau cư xá, v́ những buổi tổ chức lễ liên hoan của TĐ, không khi nào có nàng tham dự -anh muốn vậy- Nàng đă giữ đúng với ước nguyện của Hoàng Mai, cũng như lời hứa của nàng với anh, trong ngày cưới:

-         Anh muốn em hứa chắc với anh là em sẽ không bao giờ theo anh đi “giao tiếp bên ngoài”. Anh không muốn em ḥa ḿnh vào thế giới phức tạp của anh, dù chỉ là xă giao…

…V́ anh không muốn vợ anh trải qua những điều như anh. Anh muốn em luôn măi là em… mà anh đă yêu với cả trái tim anh.

…Anh muốn em luôn ở nhà chờ anh…

Trong ṿng tay yêu thương của anh, Uyển Nhi đă chấp nhận:

     …thôi được. V́ yêu nên em chiều anh và hứa

Hoàng Mai là cả thế giới cho riêng nàng, nếu anh hạnh phúc, th́ nàng, sẽ là người nhận được tất cả t́nh yêu của chàng dành cho ḿnh…

Dấn thân vào đời binh nghiệp với binh chủng Biệt Động Quân, là Tiểu Đoàn Trưởng TĐ11 BĐQ, Hoàng Mai luôn sát cánh cùng những anh em binh sĩ dưới quyền trong đơn vị, cận kề với sự sống và cái chết, cùng vào sinh ra tử. Uyển Nhi rất quư trọng các Đại Đội trưởng đă cùng anh chia ngọt sẻ bùi.  Nàng biết tên họ, cùng những người giữ các chức vụ đặc biệt khác.

Hâm nóng cả bầu trời với niềm hăng say của tuổi trẻ, các sĩ quan TĐ11 luôn chững chạc hiên ngang, với sức sống tràn dâng. Mỗi người có cá tánh khác nhau. Có vị nét mặt khi nào cũng rất nghiêm trang hiếm khi thấy nụ cười. Vị khác th́ rất nghệ sĩ và cười hát luôn miệng.  Khi TĐ trở về hậu cứ, một cô bé xinh đẹp, rất si t́nh, luôn vào thăm một vị sĩ quan người Huế. Có một vị tỏ ra không để ư đến ai, mà lại luôn loay hoay với những chiếc máy, tháo ra, rồi ráp vào. Nàng đôi lần thầm nghĩ “không lẽ anh đó yêu máy hơn yêu các cô gái đẹp?! Một vị đại đội trưởng khác rất trẻ nhưng lại rất cô đơn, lủi thủi như chiếc bóng nơi chốn không người.

Cư xá rất im vắng khi TĐ đi hành quân, nhưng khi những người lính trẻ trở về, không khí tưng bừng, ồn ào với tiếng nói chuyện cùng tiếng hát. Tiếng huưt sáo yêu đời vang lên bay tỏa trong không gian.

Họ vội vàng chải chuốt tươm tất, nét mặt tươi vui, rồi hấp tấp nhảy lên những chiếc xe Jeep đang đậu chờ. Tiếng xe gầm rú, theo nhau lao ra khỏi cổng gác, hướng vào thành phố đất đỏ bụi mù. Họ đă không bỏ phí một giây, như để bù cho những ngày cu ki trong rừng núi đầy nguy hiểm vây quanh.

Trong chốc lát, dăy cư xá trở lại yên tĩnh, êm đềm như chỉ dành riêng cho Hoàng Mai và nàng.

Nếp sống mới đang đợi chờ, Uyển Nhi phải chuẩn bị tâm tư cho những thách thức mà nàng sắp trải qua. Nơi đây đă để lại trong ḷng nàng biết bao kỷ niệm với một mối t́nh nồng nhiệt…

Sinh hoạt của Tiểu Đoàn 38 BĐQ có một sắc thái khác hẳn với TĐ11. Các đại đội trưởng không ở chung nhau trong căn cứ TĐ 38, cùng với Hoàng Mai. Bộ chỉ Huy TĐ đóng một nơi với tham mưu tiểu đoàn và trung đội vũ khí nặng. Các đại đội đóng rải rác trong các làng cách xa nhau nhiều cây số, luôn di chuyển trong khu vực được ấn định, và gần như sống chung với dân.

https://tse3.mm.bing.net/th?id=OIP.Pya5EIvYZyczAylsDeH84AHaE7&pid=Api&P=0&w=302&h=202

Một vùng rộng lớn, nước lấp xấp, mọc đầy những cây dừa nước, chằng chịt bọc chung quanh phía tay trái và phía trước, của con đường đi vào Hậu Cứ.  Phía tay mặt đồng không vắng vẻ, trước khi dẫn đến khu phố xá và nhà dân.

Nh́n thật khác lạ với Uyển Nhi, những cây dừa nho nhỏ, xanh um, nằm san sát hai bên rạch. Nước và dừa chen nhau, nh́n âm u, ghê rợn đầy vẻ bí ẩn sau những cây như vượt ra khỏi khu nước đọng.

Đúng như anh nói, Uyển Nhi rùng ḿnh, không được yên tâm khi xe lái ngang qua, cảm tưởng như có cặp mắt ai đó luôn theo dơi trong đám dừa nước um tùm, sự u tối, mọc không ngay hàng thẳng lối.

Pḥng dành cho Hoàng Mai, chỉ đủ cho một ḿnh anh, không có chỗ ở tiện nghi cho nàng và em bé, nên Uyển Nhi phải tạm ở với người chị lớn một thời gian để chờ anh sắp xếp.

Căn nhà của chị ở ngă tư Nguyễn Thái Học, phía dưới lầu là nhà thuốc tây, và một la-bô bào chế thuốc.  Khu này gọi là khu Cầu Muối, hay Cầu Ông Lănh, rất ồn ào náo nhiệt, có mùi đặc biệt của nó mà không nơi nào có.  Sáng sớm khi nàng c̣n say ngủ th́ tiếng xích lô máy ầm ĩ rộn ràng, cuộc sống ở đây luôn tấp nập ồn ào, và không khí th́ dơ bẩn dù nhà có máy điều ḥa không khí.

Anh cho Uyển Nhi biết t́nh h́nh an ninh nơi đây không hoàn toàn tốt. V́ thế, anh ít có th́ giờ nghỉ ngơi. Tuy nơi đây không có những chiến trận lớn như ở Pleiku, nhưng lại thường có đụng độ lẻ tẻ, bắn sẻ, gài ḿn bẫy, nên an toàn của binh sĩ luôn bị đe dọa, khi các đơn vị mở những cuộc hành quân lục soát. V́  sống gần  dân chung quanh, nên tiểu đoàn dễ bị chú ư. Nơi anh đang ở rất nguy hiểm, không tiện cho Uyển Nhi tới lui thăm viếng nhiều, v́ có thể nàng sẽ là mục tiêu mới cho VC nằm vùng.

Sắc thái của cuộc sống mới với TĐ38 BĐQ rất khác so với thời c̣n ở Pleiku cùng TĐ11. Dù đơn vị có ở trong rừng hơn 20 ngày trong một tháng, nhưng Hoàng Mai vẫn có th́ giờ riêng cho gia đ́nh trong những ngày trở về hậu cứ. C̣n ở đây th́ không như vậy, lúc nào Hoàng Mai cũng ở trong t́nh trạng hành quân v́ các Đại Đội luôn có kế hoạch trong ngày.

Khi không bận hành quân, Hoàng Mai mới có thể ghé về thăm nàng và cùng bé trong một vài tiếng rồi mới đi. Uyển Nhi thất vọng khi luôn phải ở xa cách anh. Nàng hy vọng từ từ cuộc sống sẽ ổn định hơn, khi anh có thể xếp đặt chỗ ở mới cho mẹ con nàng được ở gần bên anh, nhưng với t́nh trạng này th́ không biết bao giờ nữa!

Trong khi chờ đợi, nàng xin phép anh cho ḿnh về Huế thăm măng. Hoàng Mai không muốn Uyển Nhi rời xa anh, nhưng anh hiểu ḿnh cần có thời gian chuẩn bị nơi ở cho gia đ́nh. Anh dặn nàng đừng ở Huế quá lâu khiến anh lo lắng, cũng như anh sẽ nhớ nàng và đứa con trai đầu ḷng.

Thời gian này anh sẽ phải chú tâm, làm quen với công việc mới ở TĐ 38. C̣n nàng, giờ đây lại có thêm một thành viên nhỏ trong gia đ́nh nên rất bận rộn, nhiều bỡ ngỡ, Uyển Nhi muốn về gần bên măng, để có thời giờ suy nghĩ về cuộc sống mới. Không biết ḿnh sẽ chuẩn bị những ǵ để vun đắp một tương lai tốt đẹp vững chắc cho gia đ́nh giữa nơi hoa lệ đầy những quyến rũ vây quanh.

Về Huế, nàng ríu ra ríu rít chuyện tṛ với măng, v́ đang được hưởng những ngày tĩnh dưỡng. Uyển Nhi êm đềm, sung sướng vô tư bên người mẹ hiền. Biết nàng sống xa nhà, nhớ món ăn bản xứ, nên măng hay chuẩn bị những món ăn Huế mà nàng yêu thích, luôn cười âu yếm khi thấy nàng ăn ngon lành, gắp thêm thức ăn bỏ vào chén cho nàng. Có bà vú đi cùng nên măng và Uyển Nhi không phải quá bận rộn lo cho bé. Trong mắt măng, nàng luôn là cô con gái bé nhỏ.

Uyển Nhi  hạnh phúc tận hưởng những giây phút an b́nh trong trường Đồng Khánh, với dăy long năo xanh cao vút, như tấm b́nh phong phía trước trường, tỏa mùi thơm dễ chịu bay tỏa trong không gian.

Đang mùa học sinh chia tay, hoa phượng rực nở một khung trường. Những cánh hoa màu xác pháo sáng một góc trời, rơi rụng phủ kín lối đi, nằm im ngủ trên cỏ xanh, như tấm thảm đỏ.

Nàng tạm quên vùng đất đỏ bụi mù, cũng như những ồn ào của khu mới mà anh đang sống. Huế đă đổi thay, nhưng những kỷ niệm của mái trường màu hồng luôn làm tim nàng xao xuyến. Ḍng sông Hương đă như giải lụa màu ngà, êm đềm lững lờ trôi, chia cách Thành Nội và trường Đồng Khánh hai bên, Tả ngạn và Hữu ngạn.

Hướng mặt về phía cầu Bạch Hổ th́ trường nằm về phía Tả ngạn sông, cả một khu rộng lớn nằm bên bờ sông được dành riêng cho việc giáo dục, chen lẫn với những dăy phượng vỹ đỏ thắm nên thơ, với những công viên đầy những giàn hoa thông thiên màu vàng, hoa giấy màu tím, cùng một giàn hoa ty-gôn đỏ thắm mà Uyển Nhi rất yêu.

Hữu ngạn sông có Phú Văn Lâu, Thành nội cùng bốn Cửa  Thành, những di tích cung điện dành cho Vua, Hoàng hậu cùng các thứ Phi. Dăy phố Huế, nhiều nhà hàng, vùng giải trí, với những hàng me, khi mùa Thu đến, lá me vàng nhẹ rơi theo gió, tung bay khắp các ngả đường.

Cầu Trường Tiền, vang danh muôn thuở, màu trắng, uốn ḿnh mềm mại trườn qua ḍng sông Hương, là gạch nối dăy phượng đỏ và hàng me hai bên bờ sông lại với nhau.

https://tse3.mm.bing.net/th?id=OIP.urCzvgz-Qngj3c_MerBWQgHaE6&pid=15.1&P=0&w=264&h=176

Thỉnh thoảng, buổi sáng nàng đi uống cà phê với nhóm bạn của người em trai, nàng nhận ra những thay đổi nơi nàng sinh trưởng. Tuy mới khoảng hai năm, Huế trầm lắng xưa đă chết, nay ồn ào vui tươi. Huế đă bớt đi những chiếc áo dài, thay vào đó là những chiếc quần tây ống x̣e phất phới mà Uyển Nhi rất thích, v́ nó không quá g̣ bó, nàng có thể đẩy con, đưa bé đi chơi hay đi thăm bạn.     

Xa anh cũng đă gần ba tháng, nhớ nhung tràn đầy. Thời gian quá lâu, nàng mong vào với chàng để chuẩn bị cho cuộc sống mới. Nhắm mắt, nàng mơ sẽ cùng anh xây đắp một tương lai tốt đẹp cho gia đ́nh ḿnh. Nơi anh đang đóng quân được mệnh danh là Ḥn Ngọc Viễn Đông, chắn chắn nàng sẽ bỡ ngỡ trước sự xa hoa, quyến rũ với nhiều thách thức vây quanh.

Trưa hôm đó…

…trời mùa hè nóng nực, Uyển Nhi chợp mắt, thiu thiu ngủ cạnh cửa sổ nh́n ra những cành phượng đỏ.  Một giấc mơ kỳ lạ, sống động như thật… 

Nàng thấy anh hiện về với bộ áo hoa rừng thấm ướt máu đỏ, đứng kế bên giường, đau đớn đưa hai bàn tay đầy máu về phía nàng. Trong giấc mơ, khi Uyển Nhi đưa bé cho anh bồng, với giọng th́ thào, anh nói:

-         Anh đau lắm, không bồng con được…

 và anh chỉ đứng nh́n nàng, rồi h́nh ảnh anh nhập nḥa biến mất trong màu đỏ của máu.

Uyển Nhi mở bừng mắt. Sự thật hay chỉ là giấc chiêm bao! Rơ ràng anh đứng trước mặt nàng, với bộ áo hoa rừng, máu và máu! Mắt anh thăm thẳm buồn, đau thương. Uyển Nhi bàng hoàng, nh́n ra cửa sổ, màu đỏ của phượng che phủ cửa sổ, như màu máu trong giấc mơ kỳ lạ đè nặng tim nàng.

Nàng ngồi bật dậy, thảng thốt kêu lên:

-         Măng ơi! Con thấy anh hiện về người ướt đầy máu, mặt anh quá thương tâm.

Đang nói chuyện với d́ Chương, hai người đến bên nàng, măng cười dịu dàng:

-         Lo chi dữ rứa con! Chồng con đang ở ngay Sài G̣n, không c̣n ở Pleiku nữa, th́ có chuyện chi mà con sợ!  Tại con nhớ anh quá đó thôi. Đừng suy nghĩ vơ vẩn nữa. Ở chơi với măng, dưỡng sức cho khoẻ rồi vào mà lo cho chồng.

Mồ hôi thấm ướt áo, tim như thắt lại. Nàng vẫn biết ḿnh yêu anh rất nhiều… có thể nào anh bị thương ngay tại Sài G̣n! H́nh ảnh anh đẫm máu rất thật, hai bàn tay anh đưa ra về phía nàng nhuộm máu đỏ, nét mặt anh thật tang thương đau đớn. Mặt anh xanh xao buồn bă. Nằm yên, khép chặt đôi mi, Uyển Nhi tự an ủi: “Măng nói rất đúng. Anh đang ở một nơi an toàn, một thành phố hoa lệ, rộn ràng tiếng xe, không có tiếng súng cùng ánh hỏa châu…”

Ngày trôi qua, tim nhói đau, nàng bần thần với h́nh ảnh đau thương của chồng luôn lởn vởn trong đầu nàng. Ḷng thấp thỏm lo âu, nếu thật sự có chuyện ǵ xảy ra cho anh, th́ sao? Không lư nào! Nàng thầm nguyện cầu xin Thiên Chúa che chở để chồng nàng được b́nh yên. Cũng như giấc mơ kinh hoàng đó không là sự thật...  Bên ngoài cửa sổ, xa xa, dăy Trường Sơn xanh xám ngút ngàn, lạnh lùng, sừng sững đứng nh́n, như thách thức nỗi lo lắng, cô đơn tràn ngập ḷng Uyển Nhi.

Ba ngày sau, một điện tín gởi đến cho măng, qua văn pḥng trường Đồng Khánh, với hàng chữ ngắn: “Hoàng Mai bị thương nặng - Đang nằm ở bệnh viện Cộng Hoà - Mong em vào gấp”.

Tay chân bủn rủn, Uyển Nhi choáng váng. Chuyện khó tin nhưng có thật. Thương anh sâu đậm nên Uyển Nhi đă có thần giao cách cảm với người nàng yêu. Khi anh đau th́ tim nàng cũng nhói đau. Đây cũng là lần Uyển Nhi có kinh nghiệm đó, ḷng nàng bồi hồi, c̣n măng chỉ nh́n nàng rồi lắc đầu, biết t́nh nàng dành chồng rất sâu đậm.

Nước mắt đầm đ́a rơi xuống má, nàng thương nhớ lo cho Hoàng Mai, nh́n mẹ lo lắng nàng càng thương mẹ hơn. Lời măng thoảng nhẹ bên tai:

-         Con chuẩn bị vào gấp với chồng. Để em bé và bà vú lại Huế, măng sẽ coi chừng dùm cho.

Lời nói nhẹ của măng làm nàng cảm động, suốt đời hy sinh cho đàn con, nay bỗng nhiên nàng lại chất thêm lên vai măng nỗi lo của nàng! Uyển Nhi nằm yên bất động, thân xác ră rời, ḷng đau thương nhớ người chồng yêu. Nhắm mắt lại, nàng chỉ thấy một màu đỏ của máu, phủ khắp cơ thể người anh!

Anh yêu! Ráng đợi cho em. Em sẽ vào bên anh để chăm sóc cho anh. Em yêu và nhớ anh nhiều…

Em trai nàng mua vé máy bay cho Uyển Nhi và điện tín cho Hoàng Mai biết ngày giờ nàng vào với anh. Chỉ hai ngày sau nàng đă ngồi trên máy bay Air VN từ Huế vào Sài G̣n.

Không biết anh bị thương như thế nào! Uyển Nhi lo lắng… Anh yêu! Em đang đến cùng anh đây. Chỉ vài giờ nữa thôi. Đợi cho em, anh nhé. Em xin lỗi đă để anh cô đơn một ḿnh…

Uyển Nhi mong từng giờ từng phút được sớm đến bên anh yêu.   Không biết anh sao rồi! Bệnh viện Cộng Hoà chỉ dành riêng cho quân đội, chắc chắn anh sẽ được chăm sóc đầy đủ chu đáo. Trên suốt chuyến bay, lo Hoàng Mai cô đơn khi không có nàng bên cạnh. Uyển Nhi bồn chồn, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, như thách thức nỗi lo lắng của nàng.  Cầu xin Thiên Chúa giúp anh qua khỏi cơn hiểm nguy. Từ Tết Mậu Thân 1968 đến giờ, đây là lần thứ ba Hoàng Mai bị thương, lần này ngay tại Sài G̣n,  chưa biết vết thương của anh như thế nào?

Máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhứt, chú Cân, tài xế và một chú lính nữa đợi sẵn trên chiếc xe Jeep màu đất quen thuộc để đưa nàng đến bệnh viện Cộng Ḥa.

Các chú kể cho nàng nghe về sự việc đă xảy ra:

Xe anh bị phục kích ở ngay ven đô lúc trời chạng vạng, khi anh trên đường đi họp về. VC nằm vùng chỉ nhắm một ḿnh Hoàng Mai, quyết lấy mạng anh.

Khi xe của anh chạy ngang qua. VC đă nằm hai bên bờ ruộng xả súng vào xe. 

Đại Úy Ngôn làm tài xế không bị trúng đạn, giữ vững tay lái, nhờ vậy mà xe chạy thoát ra khỏi vùng bị phục kích. Chú lính cận vệ của anh chết ngay tại chỗ, chú mang máy truyền tin bị thương nặng.

Cả tràng đạn nhắm vào Hoàng Mai. Đạn xuyên qua làm găy chân phải, viên khác xước ngang làm rách bụng, rồi bay thẳng ra cùi chỏ, và nằm yên ở đó. Hai bàn tay đều bị trúng đạn, tay trái bị trúng miểng B-40 năm 1969 ở Ben Hét, nay cổ tay lại bị bể toác. Bàn tay mặt bị bắn hồi Mậu Thân ở Đà Lạt, nay một viên đạn nữa xuyên qua làm mất thêm hai ngón. Vết thương quá nặng, máu chảy xối xả ướt cả xe. May mắn trực thăng đă đáp xuống kịp thời đưa anh vào bệnh viện Cộng Ḥa. Nếu bị thương nặng như vậy mà ở xa như những trận đánh ở Pleiku th́ chắc anh đă chết v́ mất hết máu.

Tiếng chú Cân vang lên bên tai nàng:

-         Thiếu tá quá yếu, may mà có cô vào kịp để lo cho ông trong lúc này.

Việc anh c̣n sống là điều lạ, v́ VC phục kích ngay con đường vắng đi về Sài G̣n. Có thể trong hàng ngũ có VC nằm vùng đă đưa tin giờ đi? Ngay cả giờ họp xong đang trên đường về, cũng biết rơ vị thế anh ngồi nên bắn chính xác. Điều đó cũng dễ hiểu, v́ TĐ 38 sống trà trộn trong khu có dân chúng ở cùng, chứ không sống cách biệt như TĐ 11 ở Pleiku, nên những lúc anh đi hay về, đều có người dễ dàng để ư và theo dơi.

Uyển Nhi thổn thức -Ai đă ǵn giữ mạng sống anh?

Giấc mơ thần giao cách cảm đă cho nàng nh́n thấy rất rơ ràng h́nh ảnh anh nhuộm đầy máu đỏ, với hai tay đưa ra về phía nàng, mặt anh đau đớn. Ḷng Uyển Nhi se thắt thương chồng, những vết thương chắc chắn đang hành hạ anh đau đớn lắm. 

 Anh ơi! Em đang vào với anh đây!  Em sẽ ở bên anh để chăm sóc cho anh, anh nhé.

Uyển Nhi ghé chợ Bến Thành mua ít trái cây cho anh, rồi đi thẳng vào bệnh viện, mong đến ngay bên chàng để được ôm anh, và hôn lên khuôn mặt người chồng yêu. Nàng sẽ ở lại bên anh để chăm sóc, an ủi, và chờ đến khi vết thương anh được lành.

Đợi cho em, em sẽ đến bên anh ngay, anh nhé!

Đang miên man suy nghĩ, th́ tiếng chú Cân vang lên, đưa Uyển Nhi trở về thực tế:

-         Thưa cô, qua hết con đường này là đến Bệnh Viện Cộng Ḥa.

Xe rẽ vào bệnh viện Cộng Hoà rộng lớn, chú Cân dẫn nàng đi ngang qua một hành lang dài, đến trước một căn pḥng, cánh cửa khép hờ, nơi có vài người lính đang đứng tṛ chuyện với nhau. Chú Cân nói nhỏ với các chú lính điều ǵ Uyển Nhi không nghe rơ, nàng thấy các chú lính tỏ vẻ bất ngờ, và lúng túng. Một người lính xa lạ nàng chưa gặp trước đó, có ư ngăn nàng lại, như chưa muốn nàng bước vào pḥng ngay:

-         Chào bà. Xin bà đợi một phút rồi hẳn vào…

Uyển Nhi nghĩ thầm,

“Chắc Bác Sĩ đang khám cho anh đặc biệt và tế nhị… họ không muốn nàng nh́n thấy cảnh tượng quá đau ḷng… thật thương anh quá!”

Đứng ở cửa, nàng đợi gặp Bác Sĩ để hỏi về những vết thương, cũng như cám ơn ông đă chăm sóc cho anh trong những ngày qua. Uyển Nhi kiên nhẫn chờ, mặc dù ḷng nàng nóng như lửa, muốn vào với chàng ngay.

Phút im lặng trôi qua, các chú lính vẫn đứng yên. Sốt ruột, Uyển Nhi nghiêng đầu nh́n vào pḥng qua cánh cửa hé mở, định bụng khi bác sĩ khám xong, nàng sẽ chạy ùa vào phía sau lưng anh, bịt mắt anh lại, rồi hôn anh để chàng ngạc nhiên và vui, khi biết nàng đă đến đúng lúc anh đang mong chờ, nàng ở rất gần, ngay bên cạnh anh yêu.

Bỗng nhiên mắt Uyển Nhi hoa lên. Nàng nh́n thấy những điều mà nàng không bao giờ nghĩ đến.  Có phải do trí tưởng tượng của ḿnh?

Định thần lại, sợ những ǵ ḿnh thấy chỉ là ảo tưởng. Uyển Nhi đứng thẳng, mắt mở to… rồi choáng váng với những sự việc đang diễn ra bất ngờ. Không thể lầm được, những h́nh ảnh kia là thật và đang hiện rơ trước mắt nàng…

Hoàng Mai đang nằm trên chiếc giường trải khăn trắng.  Pḥng trống vắng, không có y tá hay bác sĩ nào, chỉ có hai cô gái trẻ, đứng hai bên giường, một cô mặc áo dài tím đậm nhiều hoa, cô kia mặc áo dài hồng. Tim nàng như ngừng đập. Những điều nàng trông thấy trước mắt khiến Uyển Nhi sững sờ, không biết việc ǵ đang xảy ra… và có ư nghĩa ǵ với chồng nàng? Dù ǵ đi nữa, điều đó đă làm tim nàng tê dại trong niềm đau bất chợt…

 

    (c̣n tiếp)

*Ghi chú: Bài viết của tác giả Mai Tâm gồm có 5 đoạn. Mời quư độc giả đón xem vào những kỳ tới sẽ lên khuôn.  BBT

Trở về mục lục 99Độ:  http://ykhoahuehaingoai.com/99do/99doIndex.htm