Nỗi buồn rất Huế

 

Trong suốt thời gian sống ở Huế th́ tôi không bao giờ h́nh dung được Huế là « một cái ǵ » hiện hữu không rời được trong tôi và bây giờ ngồi đây để tự hỏi: đâu rồi Huế của tôi?

 

Sinh ra lớn lên ở Huế, cảm nhận những « rung động » đầu tiên trong đời, những mơ mộng của tuổi mới lớn, những niềm vui « không giải thích được », những « nỗi buồn bâng quơ » như cạnh tranh với cái « nhiệm vụ » học hành, tôi cũng như những bạn bè cùng lứa chỉ biết bơi lội trong cái « hạnh phúc » ấy, trong một khung cảnh nhẹ nhàng thanh thản của Huế ngay cả những lúc căng thẳng nhất của chiến tranh! Huế đă trải qua những tang tóc đau buồn nhưng người Huế của ½ thế kỷ trước vẫn t́nh cảm vẫn tự trọng, vẫn quư phái một cách kín đáo… Những điều này chúng ta có thể thấy được trong cách ăn mặc, giao tiếp hàng ngày của dân Huế thời đó.

Rồi đến lúc bước vào đời với nhiều hoài bảo để rồi thất vọng và phải rời bỏ tất cả.

 

Thời tiết, khí hậu ở Huế không nhiều thuận lợi nếu không muốn nói là « khắc nghiệt » vậy mà người Huế không bao giờ khắc nghiệt cả, người Huế bao dung nhưng nghiêm nghị, đáng yêu nhưng không dể yêu được, khuôn mẫu nhưng không cứng ngắc, cởi mở nhưng không hời hợt, đảm đang mà khiêm tốn.

 

Huế không có núi cao, sông sâu nhưng cảnh quan Huế hài ḥa, không phô trương nhưng « thấm đậm », Huế có cầu Trường Tiền tràn ngập đàn « bướm trắng » những lúc tan trường, Huế có sông Hương soi bóng những hẹn ḥ trên « Bến Tưởng Hề », Huế có tiếng chuông chùa nhẹ nhàng thanh thản, Huế có, có nhiều hơn nữa có những điều mà ai xa Huế cũng muốn t́m lại trong một lúc nào đó.

 

Huế có những con đường rợp bóng cây như muốn bảo vệ những tà áo trắng nữ sinh làm cho cái nắng gay gắt ở Huế cũng phải ganh tỵ, những đồi thông xanh lá như đồng t́nh với những bước chân ngại ngùng của những bạn trai gái trăi bước bên nhau và để tiếng chân xào xạc trên lá thông khô tràn ngập tâm hồn như một lời hứa hẹn lứa đôi. 

Những quán cà phê với những bản nhạc đă theo đuổi tôi suốt cuộc đời, với những ly cà phê đắng hay những ly chanh đường và nụ cười khó quên. Những lần chờ đợi, những ngày ngóng trông, những trang sách mở rộng nhưng chẳng nhớ được câu nào. Những lần lấy xe đi mà không biết đi đâu, những lúc vui mừng khi có kết quả thi, những niềm vui đơn giản lúc thấy dáng ai bước ra cổng trường, những ngày mưa lụt bó chân ở nhà, con đường Lê Lợi « biển cả sao trời », những nhịp cầu Trường Tiền dẫn lối về ai?

 

Đó, Huế của tôi và trong tôi đơn giản b́nh dị vậy đó nhưng đă ghi khắc cho tôi niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc trong một gia đinh đầm ấm, với bạn bè thân thương với những rung động đầu đời…

Trong những lần về lại Huế tôi đă cố t́m những âm thanh, những h́nh ảnh mà tôi đă giữ măi trong ḷng nhưng những điều đó quá xa lạ với Huế bây giờ. Tôi chỉ là một người lạ, một « du khách » mặc dù từ thức ăn đến cảnh quan tôi không hề quên một thứ ǵ, cái « sinh động », « hào nhoáng », « tối tân » của Huế bây giờ làm tôi buồn v́ tôi không t́m thấy trong những thứ đó một cái « hồn », không c̣n là sự sang trọng quư phái kín đáo của Huế xưa nữa, không c̣n những rung động nhẹ nhàng khó quên, ḍng sông Hương vẫn lặng lẽ chảy qua Huế, lá thông vẫn c̣n reo trước gió nhưng tôi không cảm nhận được như những lời thi thầm kín đáo…

Tôi không trách ai được cho những đổi thay này, có chăng là trách thời gian sao trôi qua quá nhanh để tôi không kéo dài được những khoảnh khắc dấu yêu của thời vô tư ở Huế.

Tôi đă đi nhiều nơi để rồi thấy Huế (xưa) vẫn là thành phố « đáng yêu » nhất, một « No ordinary love » như ca sĩ Sade đă hát:

« I gave you all the love I got

I gave you more than I could give

I gave you love

I gave you all that I have inside

And you took my love… »

 

Như Sinéad O'Connor trong bản nhạc Nothing Compares 2 U:

« Nothing compares to you

It's been so lonely without you here

Like a bird without a song… »

 

Nhưng bây giờ?

« T́m đâu những ngày thơ ấu qua? 

T́m đâu những ngày xinh như mộng? 

T́m đâu những ngày thơ? 

T́m đâu những chiều mơ? 

T́m đâu, biết t́m đâu, đâu giờ? »

(Những ngày thơ mộng - Hoàng Thi Thơ)

 

Có lẽ là do tôi không c̣n « ăn nhịp » với Huế nữa chăng? hay là kư ức, t́nh cảm trong tôi đă ngừng lại ở thời điểm lúc tôi rời Huế? Dầu sao đi nữa tôi vẫn có một nỗi buồn man mác mỗi khi nói về Huế, « một nỗi buồn rất Huế ».

 

ntt