Ngụy Biện

 

 

     Hắn nghe nói rằng sau khi chết, th́ mọi người đều phải đối diện với phiên toà lương tâm, ai là người tốt th́ sẽ được lên thiên đàng, và ngược lại sẽ bị đoạ xuống địa ngục. Hắn đứng đó, băn khoăn, lo lắng không biết hắn sẽ đi đâu, "lên" hay "xuống," trong khi quan toà kể những tội lỗi của hắn vanh vách như thể họ đă ghi chép cụ thể, chi tiết. Toà tuyên án rằng hắn phạm phải vào một trong những tội lỗi lớn nhất của đời người; tội bất hiếu với mẹ. Tội thứ nh́ là: vô trách nhiệm với vợ con. Tội thứ ba: Không biết hối lỗi.

     Quan toà hỏi hắn, tội thứ nhất "Ngươi có muốn nói ǵ không?"

     Hắn kêu "Oan, oan cho con lắm, con thương mẹ chứ, thương nhiều là khác. Con chỉ không nói ra lời thôi."

    Quan toà hỏi tội thứ hai "Người có thấy bị oan không?"

    Hắn khóc "Oan, oan quá, con thương vợ thương con; thương lắm. Con không nói ra thôi."

    Quan toà hỏi tiếp, "Tội thứ ba th́ sao?"

    Hắn gào "Oan, oan cho con lắm. Con muốn nói nhưng đứa em gái đă không cho con cơ hội."

 

Rồi th́ hắn nói….

        "Tôi vào bệnh viện từ ngày mồng một, nằm ở pḥng chăm sóc đặc biệt, máy móc dây nhợ lùm xùm giăng mắc khắp người. Hôm nay là ngày mồng sáu, tôi thấy trong người khác hẳn, có lẽ v́ vậy mà mọi người tụ tập quanh giường chăng?  Mẹ tôi, em tôi, cháu tôi; h́nh như ai cũng khóc th́ phải. Tôi nghe vị sư cô đọc kinh, rồi cô y tá nói "Chúng tôi đă làm hết sức, đến lúc mọi người nên nói lời vĩnh biệt, v́ bây giờ bệnh nhân không phản ứng với thuốc trợ tim nữa; chỉ vài phút nữa thôi bệnh nhân sẽ tự động ra đi.”

       À, hiểu ra rồi, tôi sắp chết.

       Tôi không thấy đau đớn, nặng nề, trái lại; tôi thấy ḿnh bay như gió nhẹ, từ từ rời khỏi thân xác, nh́n vào cái màng h́nh của máy đo điện tim tôi thấy một đường thẳng chứ không phải đường lên xuống như đường vẽ mấy phương tŕnh cos, sin toán học lúc tôi c̣n đi học trung học.

 

      Tôi là con đầu của của một gia đ́nh có 2 con. Năm tôi 5 tuổi th́ cha tôi mất do bệnh phổi. Mẹ tôi ở vậy nuôi con, không bao giờ kết hôn lại cho đến ngày mất lúc bà 70 tuổi.

     Tôi được mẹ thương nhất nhà, v́ là con trai duy nhất, và v́ hay đau ốm, bệnh hoạn nên nhỏ con hơn mấy đứa bạn cùng trang lứa. Hễ tôi muốn cái ǵ th́ chắc chắn không trước th́ sau tôi cũng có. Lúc làm ăn phát đạt, trong nhà có người giúp việc, hằng ngày lúc nào cũng có "cơm nóng canh ngọt," nhà cửa th́ có người lau chùi, tôi chẳng bao giờ phải đụng tay tới. Được cưng chiều quá nên tôi sinh ra hư hỏng.

 

    Mẹ tôi một ḿnh lo buôn bán, nên bà thuê thầy giáo về dạy kèm cho hai anh em tôi sau giờ học ở trường và cho thầy ăn ở luôn trong nhà. Đang học trung học; tuổi mới lớn, cứng đầu cứng cổ, tôi hay căi; nên hết thầy này bỏ đi th́ đến thầy khác nghỉ việc. Tôi ham chơi theo mấy đứa bạn hư, đánh bài; uống rượu. Một hôm đi chơi về; nghe mẹ la "Con không lo học hành, mẹ buồn lắm."

      Đang bực v́ bị thua tiền, tôi quát lại mẹ, "Mẹ biết ǵ mà nói," tôi giang tay đấm một cái thiệt mạnh xuống mặt bàn, tấm kính lót bàn dày 5 mm vỡ toang. Mẹ tôi chẳng nói thêm một lời nào. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, người xưa nói "Tại gia ṭng phụ, xuất giá ṭng phu, phu tử tùng tử." Mẹ tôi nhịn tôi là đúng!

 

     Ra trường trung cấp th́ tôi được điều vào làm việc ở Komtum; chưa đầy 3 tháng, tôi bỏ việc về nhà. Tôi lư luận; tôi phải ở nhà để "lo" cho gia đ́nh. Nhưng bằng cách nào, tôi không biết; mà tôi cũng chẳng quan tâm. Chiều chiều tôi xin tiền mẹ mua rượu đồ mồi ngon để ăn nhậu với bạn bè lối xóm. Sáng sáng tôi cứ lái xe honda quanh xóm, Cà phê, thuốc lá, bún cháo, muốn ăn chi th́ ăn, không phải trả tiền, v́ họ sẽ tới găp mẹ tôi để lấy. Mẹ sợ tôi uống rượu người ta bán ở mấy cái quán gần nhà không an toàn, rứa là bà đặt người ta làm rượu riêng cho tôi, và mua thêm mấy thang thuốc bắc ngâm thêm cho .."bổ"

 

      Mẹ muốn tôi có gia đ́nh để mẹ đỡ lo nên nhờ người giới thiệu cho tôi một cô gái. Vậy là tôi lấy vợ. Tôi vẫn không có việc làm; rảnh rỗi tôi càng uống rượu nhiều hơn, say nhiều hơn. 

      Công việc buôn bán của mẹ tôi không được xuông sẻ, nợ nần chồng chất. Nợ của nhà nước th́ ngân hàng tới làm biên bản tịch thu tài sản trong nhà. Mẹ tôi phải bán một miếng đất bên hông nhà cho người hàng xóm lấy tiền chuộc đồ đạc.

   Như những người buôn bán khác ở chợ, mẹ tôi "chơi hụi," vay nợ của những người chuyên môn cho vay hàng ngày, đến lúc không trả được nợ th́ họ tới nhà gây gỗ, nhiếc mắng. Trời mới tờ mờ 4 giờ rưỡi sáng, tôi đang ngũ, mẹ dựng đầu tôi dậy "Đem chiếc xe honda đi gởi đi, cả họ tới đ̣i nợ rồi họ xiết xe." Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau th́ một nhóm người tới la lối, quát tháo trước cổng. Mẹ tôi phải ra năn nỉ, hứa hẹn trả nợ th́ bọn họ mới chịu đi.

 

     Nhà không có tiền đi chợ, bữa ăn chủ yếu là cơm với đậu đũa xào với ruốc; có hôm mẹ tôi mua thêm cái trứng gà. Lúc cơm dọn lên th́ tôi không muốn ăn v́ đang đọc dở cuốn truyện và uống rượu.  

    Tôi bảo "Mẹ ăn trước đi." 

     Mẹ tôi, em gái tôi (hồi nó chưa lấy chồng), vợ tôi, (con gái đầu của tôi không kể v́ nó chỉ bú thôi), ăn cơm với đậu; c̣n cái trứng đó để dành cho tôi. Lư do ư?

     Mẹ tôi nói "Mẹ không thích ăn trứng."

     Quay qua em gái tôi; mẹ nói "Nhường cho anh mi ốm yếu ăn."

     Tiếp đó, bà bảo vợ tôi, "Vợ phải biết thương chồng, lo cho chồng bữa ăn cho đàng hoàng; để dành cái trứng với dĩa đậu cho chồng con nghe chưa."

     Cái trứng duy nhất đó được để dành cho tôi, thằng đàn ông duy nhất trong nhà, không phải làm ǵ cả ngoài việc ngày ngày uống rượu và đọc truyện.

 

     Một tối nọ, vợ tôi do đang có thai lần thứ hai, gần ngày sinh nên khó ngũ. Khoảng 2 giờ sáng, tỉnh dậy v́ nghe tiếng động từ dưới bếp (Căn pḥng của hai vợ chồng có một cái cửa sổ nhỏ nh́n ra bếp.) Nhà tôi nằm sát bờ sông, có hàng rào bằng thép; vợ tôi nh́n qua khe cửa sổ thấy; một thằng bé khoảng 10 tuổi, ốm nheo chui lên từ chỗ tiếp nối giữa móng nhà và phần hàng rào thép, nhanh như chuột; nhảy lên nhà bếp; chạy tới mở cánh của thông ra bến sông (Để cho đồng bọn đi vào nhà bếp để ăn trộm.) 

    Vợ tôi tuy sợ nhưng cũng la to "Mệ ơi, có trộm" và lay tôi dậy. (Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy không kêu chồng dậy mà lại kêu Mệ dậy.)

   Mẹ tôi rất tỉnh ngũ, dậy ngay; rồi la lớn, "Trộm, trộm, trộm."

   Em gái tôi cũng bật dậy, vặn đèn sáng trưng, la lên "Trộm, trộm; bắt thằng ăn trộm."

   Nghe ồn ào, đứa cháu cũng dậy theo, mắt nhắm mắt mở la "Trộm; trộm, mệ ơi có trộm."

   Nghe mọi người la lối; thằng ăn trộm thoát ra theo cửa sau, nhảy xuống chiếc ghe nhỏ đợi ở bờ sông.

   Lúc đó th́ tôi mới tỉnh dậy. Thật ra th́ vợ tôi đă lay tôi dậy, nhưng tôi làm biếng nên vẫn nằm dài. 

   Thằng cháu hỏi "Răng cậu không dậy bắt kẻ trộm?"

   "Cậu chờ coi hắn làm chi đă," Tôi nói.

    Thằng cháu mới 5 tuổi nói thật thà "Chi bằng ḿnh bắt hắn trước, "coi" sau."

 

    Ngày vợ tôi đi sinh đứa con đầu tiên, tôi không đưa đi. Đàn ông ai lại đi lo mấy việc đó (Tôi nghĩ). Bà hàng xóm tốt bụng nhanh nhảu xung phong đưa vợ tôi vô bệnh viện. Vợ sinh đứa thứ hai, tôi cũng không đưa đi, mẹ tôi nhờ chị vợ của anh hàng xóm đi cùng. Nghe nói vỡ ối, nhưng không chuyển dạ. Từ 6 giờ sáng cho măi đến 7 giờ tối th́ chị đó về báo tin sinh xong; nhưng không có tiền đóng viện phí nên người ta không chuyển vợ tôi về pḥng được; phải đợi mẹ tôi đem tiền qua nộp.

    Sau khi thanh toán tiền, mẹ tôi và em gái ra về. Hai cô y tá đẩy vợ tôi về pḥng dành cho những người sinh xong. Pḥng khoảng 40 người nằm, nhưng tối đó đông bệnh nhân quá, nên tạm thời vợ tôi phải nằm chung giường với một chị sẽ xuất viện sáng mai. 

   Chưa đầy mười phút sau; vợ tôi nói "Em mắc tiểu."

   Thông thường mới sinh dậy tôi thấy người ta đi tiểu tại chỗ qua cái bô, người nhà quấn cái Drap trải giường hoặc lấy cái mền để che lại. Nhưng đàn ông như tôi sao lại phải làm cái điều đó? Không, không bao giờ. 

     Tôi bảo "Mắc tiểu th́ ra nhà cầu mà đi,"

     Vợ tôi không nói ǵ, lẳng lặng bước từng bước chậm ra nhà vệ sinh tập thể cách đó khoảng 30m. Người đàn ông (Chồng của người phụ nữ ở giường kế bên) nhắc tôi, "Chị ấy mới sinh xong, bị ra máu, tránh đi lại nhiều." Khi cô ấy trở lại; ngay chỗ cô ấy đứng, máu rỉ xuống sàn nhà. Th́ cũng người đàn ông đó nói "Máu ở trên sàn nhà, anh lau giúp đi để giữ vệ sinh chung." 

    Tôi đời nào phải đi "dọn vệ sinh" cho vợ. Đàn ông con trai chỉ lo những việc hệ trọng thôi, "Quốc gia đại sự chứ ba cái việc tiểu tiết nớ ai mà làm;" Tôi nghĩ. Tôi bực ḿnh v́ bị ông đó nhắc nhở, nên càng cáu hơn với vợ,

    "Đàn bà bầy hầy, lo lau mấy vết máu trên nền nhà đi, để cho họ nói mà không thấy xấu hổ."

    Vợ tôi không hiểu v́ đau hay mệt, không nói một lời. Cô ấy lấy miếng giấy vệ sinh; khom người xuống sàn nhà; lau lui lau tới, rồi cô ấy nh́n vào mắt tôi, một cái nh́n thật sắc và lạnh mà không bao giờ tôi quên được.

 

    Thương vợ tôi mới sinh; mẹ đi chợ mua được cá đối ngon, làm món cá hấp với nấm cho bữa cơm tối. Mẹ dọn mâm cơm dọn lên, vợ tôi bận cho con bú chưa ra ăn được mà tôi th́ đang đói; tức giận, tôi quăng cả dĩa cá hấp. Con chó được bữa no nê; c̣n cả nhà th́ ăn cơm với nước mắm.

 

    Sau đó một năm vợ tôi viết đơn ly dị.

Lỗi do ai?

………

    Sau hai ngày không thấy tôi bước chân ra khỏi pḥng, mẹ và em gái tôi đập cửa pḥng rầm rầm và gọi tên tôi. Ráng sức lết ra mở cửa, th́ tôi ngă nhào xuống đất. Được đưa vào bệnh viện và chẩn đoán "Vô phương cứu chữa, v́ "lục phủ ngũ tạng" bị tàn phá nghiêm trọng sau bao nhiêu năm uống rượu như uống nước lă, hút thuốc như cái ống khói tàu lửa." Bác sĩ giữ tôi trong pḥng chăm sóc đặc biệt v́ tôi bị hôn mê sâu. Họ không thể làm ǵ cho tôi. Họ khuyên gia đ́nh nên chuẩn bị hậu sự cho tôi. 

    Trong lúc cơ thể tôi nằm bất động ở bệnh viện, th́ trong tiềm thức tôi vẫn sống. Tôi nhớ lại cuộc đời ḿnh như một cuốn phim quay chậm, tôi thấy hối hận, tôi giận tôi đă là đứa con bất hiếu; không làm mẹ vui. Tôi giận ḿnh không là người chồng tốt v́ không lo làm việc để nuôi sống gia đ́nh, không giúp đỡ vợ trong lúc ốm đau bệnh tật. Tôi muốn nói lời xin lỗi.

 

    Có một lần tôi tỉnh lại, và tôi biết ḿnh sẽ "không qua khỏi" nên muốn nói chuyện với đứa em gái đang chăm sóc tôi. Đưa tay ra hiệu, th́ nó gạt phắt đi; bảo "Đang yếu đừng nói nhiều, bác sĩ la." Sau đó th́ tôi không tỉnh lại nữa.

 

   Tôi đă muốn nói lời xin lỗi đến những người thân của tôi: Mẹ tôi, Vợ tôi, Em tôi và con tôi; nhưng muộn rồi, thành ra tôi phải chịu thêm cái tội thứ ba, "Không bao giờ nói lời xin lỗi."

 

   Oan cho tôi quá….

 

 

Minh Nguyệt

Mục Lục 99Độ