Khóa 7 cùng nhau nở nụ cười
Tuổi đời ai nấy quá sáu mươi!
Trải qua binh biến, bao thay đổi!
Gặp lại nhau đây, phước cõi đời!
Có phải bạn đây là Thạch Thuần?
Rất tài ăn nói… độ thanh xuân
Ba hoa tán gái… hay ra phết!
Nay vẫn tươi cười… thoát gian truân!?
Người nầy, chắc hẳn là Vĩnh Chánh?
Thủa trước… tài ba… rất lẹ lanh
Bây giờ… còn giữ… phong độ cũ…
Cả ngày bận bịu… chạy… loanh quanh…!
Chẳng ai đẹp mã như Văn Phác!?
Dáng dấp ngày nay, càng chững chạc!
Áo quần tươm tất… được giàu sang
Hội trưởng không lương… kề vai vác!
Ai đâu “tốt bụng”… da mướt rượt!?
Trán cao, đầu hói… trông quắc thước!?
Dáng người bệ vệ… chủ nhân ông!
Hỏi ra
mới biết, Tôn Thất Phước!
Mảnh mai vóc DÁNG… người thon gọn
Tới gần, nhìn kỹ, quá suy mòn!!?
Minh Hùng, sao lắm… nhiều thay đổi!?
Khí phách năm nào… vẫn sắc son?!
Dũng mập bao ngày… hãy còn gân!
Trú ngụ… hơi xa, nhưng vẫn gần
Lâu lâu, ghé lại, thăm bạn cũ
Vóc người tròn trịa… chẳng sút cân!?
Gái thiếu, trai thừa… tại Cali
Xuân Mai, trầm lặng, ít nói gì!?
Nụ cười thân mật luôn luôn nở
Bao giờ vẫn thế, không đổi chi.
Nhìn xa, trạc tuổi, chừng bốn mươi?
Da căng, mắt sáng, miệng luôn cười.
Chẳng ai xa lạ, Trần Tiễn Ngạc
Bảnh trai, giàu có… quá yêu đời.
Tương lai… sót lại… còn ai nhỉ?!
Cố gắng gặp nhau, bận việc gì!?
E rằng… vĩnh viễn… không gặp nữa!
Mấy đứa cùng chung lớp học Y!?
Nguyễn Đình Minh Hùng, YKH-7
Mệ đúng là Ma Xó
Xó nào cũng có Mệ
Mệ biết tỏng mọi điều
Từ “Nhà” ra “Ngoài Ngõ”
Cái gì Mệ cũng biết
Đàng cuối đến đàng đầu
Hỏng chỗ nào “giấu” Mệ
Từ vùng cao xuống miệt dưới
Bàn tay Mệ cứ “mò”
Xem ra Mệ muốn biết
Biết rõ nói mới hay
Mà Mệ nói hay thiệt
Nhờ Mệ có tật “mò”
Mệ mò vào “chỗ đó”
Chỗ đó nó nóng liền
Nóng đến độ phải nhớ
“Nhớ” nhắc đến mọi người
Mọi người đều nhờ Mệ
Nhờ có Mệ mới nhớ
Nhắc những điều tưởng “lú”
“Lú lẫn” quá mất rồi
“Thằng đó” ở lớp mình
Tại răng nó “ở lại”?
“Con nớ” mi nhớ không?
Ngày nào cũng “liếc trộm”...
Nói chung là nhờ Mệ
Mà ký ức tuôn trào
Đúng là nhờ có Mệ
Một Ma xó kỳ tài
Không bút nào tả xiết
Không phải Mệ nhiều chuyện
Nhưng có lệ nhớ dai
Không những Mệ nhớ dai
Mệ còn nhiều dan-díu
Thời gian Mệ dan díu
Kể ra thật hơi nhiều
Dan díu với mọi người
Hỏng phải là chuyện dễ
Mà mọi người hòng ham
Thế nhưng Mệ làm được
Rứa mới nói Mệ tài
Mệ tài ở cái chỗ
“Chỗ” này ai cũng biết...
Mệ Chánh: Ma Xó kỳ tài
Trần Nguyên Đạt YKH-13